Lăng Mạt Mạt nghe thấy Lý Tình Thâm trả lời như vậy liền không nhịn được bật cười “Phốc” một cái, nhẹ nhàng giơ tay lên, đấm nhẹ một cái vào bờ vai của anh, nói: “Ai muốn gả cho anh chứ?”
Lý Tình Thâm cười khẽ, chỉ là ôm cô, lưu lại từng cái hôn chằng chịt trên cơ thể cô.
Lăng Mạt Mạt vốn là ăn ở hai lòng nói không muốn gả, cô thật với vả mới có thể ở cùng với người mình yêu, dĩ nhiên muốn được dùng thật lâu, vì vậy quay lại, nói: “Ừ, không phải anh hỏi làm thế nào, em mới chịu làm bạn gái của anh hay sao?”
“Phạt anh, bắt đầu từ bây giờ, chỉ thích một mình em, chỉ thương một người là em! Còn nữa, mọi thứ của anh đều phải do em quản!”
Lý Tình Thâm tất nhiên rất vui lòng, lật người, đè thân thể cô ở dưới, giọng điệu ái muội nói: “Tốt, hiện giờ anh rất muốn yêu em, rất muốn thương em.”
Vừa nói, vừa dùng môi mình chặn môi Lăng Mạt Mạt.
Tay của anh, chậm dãi vuốt ve từng tấc da thịt trên cơ thể cô, yêu thích không buông tay.
Lăng Mạt Mạt vòng tay qua cổ anh, không hề có sức phản kháng, một lần nữa cùng với anh lọt vào từng đợt cao trào.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Ngày hôm qua Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm liên tục dằng co ba lượt, vào lần cuối cùng rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt, ngủ mất.
Khi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Người đàn ông nằm bên cạnh đã không có ở đây, phòng ngủ này lại không có áo ngủ của cô, vì vậy cô liền tiện tay cầm lấy một cái áo sơ mi của Lý Tình Thâm mặc vào, chân trần, đi xuống lầu.
Vừa vặn thấy cảnh người đàn ông đang nấu cháo trong bếp.
Lăng Mạt Mạt nâng môi cười một tiếng, liền dón ra rón rén đi tới, sau đó lập tức ôm lấy hông của Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm xoay người, đem Lăng Mạt Mạt ôm vào trong ngực, thấy cô đi chân trần, nhíu nhíu mày, bế cô lên, đặt ở chỗ ngồi bên cạnh.
Lăng Mạt Mạt lắc lắc đôi chân trắng noãn, nghiêng mặt, nhìn Lý Tình Thâm có chút vụng về múc cháo ra, để ở trước mặt cô, Lăng Mạt Mạt cầm cái muỗng ăn một hớp, vẫn rất khó ăn, nhưng lại không hề than thở một hơi ăn hết.
Ăn xong, Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt trở về phòng ngủ của cô.
Lăng Mạt Mạt chọn một bộ quần áo, nghĩ rằng tuy mình và Lý Tình Thâm là bạn trai bạn gái của nhau, nhưng cứ ở chung như vậy, khó tránh khỏi có chút phát triển quá nhanh, vì vậy liền nói với Lý Tình Thâm ý nghĩ của mình một chút, Lý Tình Thâm rất tôn trọng cô, biết ban đầu là do Tô Thần giở trò quỷ khiến cô không có chỗ ở, vì vậy liền gọi một cú điện thoạt, mướn lại căn phòng Lăng Mạt Mạt từng ỏ trước đó.
Lăng Mạt Mạt nghĩ mình không thể nào không tới ở chỗ này, vì vậy chỉ đơn giản thu dọn một chút đồ đạc, để Lý Tình Thâm đưa cô về nhà của mình.
Lý Tình Thâm giúp Lăng Mạt Mạt sắp xếp đồ đạc xong, Lăng Mạt Mạt vốn định bảo Lý Tình Thâm ở lại ăn cơm trưa, nhưng Lý Tình Thâm lại nói mình còn có chuyện.
Sau khi Lăng Mạt Mạt tiễn Lý Tình Thâm, cả người mệt mỏi vô cùng, nằm ở trên giường, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, càng nghĩ, càng cảm thấy không chân thực, cũng không biết bao lâu sau, chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Lăng Mạt Mạt chạy tới mở cửa, lại thấy là Lý Tình Thâm quay lại, nhất thời kinh ngạc mở miệng: “Sao vậy? Quên đồ sao?”
Lý Tình Thâm không nói lời nào, giơ lên một cái túi, đi thẳng vào trong nhà, Lăng Mạt Mạt đóng cửa lại, vội vàng đi theo, thấy Lý Tình Thâm mở cái túi trong tay ra, bày ra một đống giấy tờ trên sô pha.
Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, vừa định hỏi làm gì, Lý Tình Thâm đã bình tĩnh ung dung nói: “Không phải em nói, tất cả mọi thứ của anh đều phải do em trông nom hay sao? Hiện tại tất cả mọi thứ của anh đều mang đến cho em rồi.”
Nói xong, Lý Tình Thâm chỉ chỉ vào đống đồ trên ghế sô pha.
Lăng Mạt Mạt tiến về phía trước, liếc mắt nhìn đống giấy tờ kia, suýt nữa thì bật cười, sổ hộ khẩu, hộ chiếu, giấy thông hành Hồng Kông, bằng lái các thứ vẫn không tính là gì, càng làm cho Lăng Mạt Mạt buồn cười chính là còn có giấy tốt nghiệp tiểu học, bằng tốt nghiệp trung học, bằng tốt nghiệp đại học.