Anh không tin, cũng không cam lòng, hoặc là anh khó có thể tin, anh lắc lắc đầu, thì thào tự nhỏ giọng nói với chính mình: “Cũng không hẳn là không thể.”
Không hẳn? Là không thể?
Ý của anh ta là gì chứ?
Tận trong tim Lăng Mạt Mạt còn rất yêu anh ta?
Không thể phủ nhận, lúc trướcLăng Mạt Mạt xông vào “Hoàng cung” từ chối Enson, nhận anh ta làm thầy, rõ ràng là rất chán ghét nhưng vẫn là lấy lòng, lúc ban đầu đều là vìLục Niệm Ca.
Thật sự trong lòng của Lý Tình Thâm cũng như vậy sao.
Nhất thời Lý Tình Thâm dường như là thẹn quá hoá giận.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn phìng ngử của Lăng Mạt Mạt ở tầng hai của căn biệt thự, rèm cửa sổ phất phơ bay bay, loáng thoáng có ánh sáng ngọn đèn ngủ chiếu hắt ra, hai tay củaanh kìm lòng không được nắm chặt lại, hôm nay Lục Niệm Ca nói những lời này thực sự là trong mắt anh đã hoàn toàn trở thành khiêu khích.
Lý Tình Thâm cao ngạo như vậy, làm sao có thể nhận thua?
Cho nên anh chính là cố tình muốn khiến Lục Niệm Ca hết hy vọng, muốn khiến cho Lục Niệm Ca cảm thấy khó chịu!
Huống hồ Lục Niệm Ca từng đã đối đãi với Lăng Mạt Mạt như vậy, anh cũng đã thấy anh ta không vừa mắt rồi.
Lập tức Lý Tình Thâm liềm coi Lục Niệm Ca như kẻ thù, giọng nói bình thản, lại rất tàn nhẫn mở miệng: “Vì sao không có khả năng? Nếu so sánh giữa tôi với anh thì anh cảm thấy cô ấy sẽ chọn ai? Anh ngoài việc có thể gây phiền toái cho cô ấy thì còn có thể làm gì được?”
Biểu cảm của Lục Niệm Ca bắt đầu trở nên thống khổ, anh cũng vô pháp nhìn thẳng Lý Tình Thâm, đúng vậy, anh và Lý Tình Thâm căn bản không có gì có thể sánh, Lý Tình Thâm có thể cho Lăng Mạt Mạt vinh quang cùng ánh sáng của sự chói lóa, mà anh thì sao? Thật sự chỉ mang lại phiền toái đến cho cô.
Lục Niệm Ca giống như một con gà trống thua trận, vẻ mặt ảm đạm một câu nói cũng nói không nên lời.
Lý Tình Thâm nhìn sắc mặt xám trắng của Lục Niệm Ca, đáy lòng nổi lên một cỗ tức giận, dần dần tiêu tán, sắc mặt bình tĩnh giơ ngón tay lên, đóng lại cánh cửa biệt thự.
Lục Niệm Ca đứng ở ngoài cửa biệt thự,nhìn thấy cánh cửa nhanh chóng bị đóng chặt lại, ánh mắt dần dần có chút trở nên khô ráp.
Hồi lâu sau anh mới xoay người, chán nản rời đi.
Lúc đang lái xe xuống núi, không cẩn thận đụng phải hàng rào chắn trên đường núi, anh đạp phanh, cả người liền đen lại, biểu cảm một mảnh mờ mịt, anh cứng ngắc ngẩng đầu lên, gọi một cú điện thoại sau đó yên ổn ngồi trong xe, dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, nghe trái tim mình đang nhảy lên từng đợt.
Một tiếng một tiếng, từng phát từng phát, thịch thịch thịch, âm thanh quanh quẩn trong xe.
Anh nhịn không được liền nhắm hai mắt lại.
Sau đó không hiểu sao trong đầu lại hiện lên những lời nói của Lý Tình Thâm.
Anh không nhìn thấy cô ấy, cô ấy sẽ không bị thương.
Chẳng bao lâu sau, anh thế nào lại trở nên yêu mến cô gái đó, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay cung cấp nuôi dưỡng như một tiểu công chúa, độc chiếm lấy cô.
Anh rõ ràng coicô như báu vật cần được bảo vệ, nhưng là đến cùng lại là như thế này?
Thế nhưng kết cục là anh lại gây ra cho cô viết bao ủy khuất cùng thương hại.
Cũng không biết qua bao lâu, nhân viên cứu hộ từ xa có thể trông thấy là đang đến đây, cửa sổ một lúc lâu, Lục Niệm Ca mới hoàn hồn mở cửa xe đi xuống.
Lục Niệm Ca còn chưa có đứng vững hoàn toàn, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đứng ở trước mặt mình, cửa xe bị đẩy ra, liền nhìn thấy Giản Thần Hi mặc áo ngủ tóc tai bù xù từ trong xe chạy ra, hướng về phía Lục Niệm Ca mà chạy đến, còcô chưua chui vào trong lòng anh thì nước mắt đã cuồn cuộn trào ra.