【 Bởi vì đã lâu rồi anh không nhắn tin cho em! 】
Lúc Lý Tình Thâm nhận được tin nhắn này thì sửng sốt một giây, ngay sau đó mới phản ứng được cô đang nói gì, khẽ nhíu mày, đáy mắt chợt xuất hiện tia sáng ranh mãnh.
【Em đang mời tôi à? 】
Lăng Mạt Mạt đỏ bừng mặt, tại sao cô có thể nói ra lời như vậy, mặc dù bọn họ ký kết hiệp nghị, nhưng từ trước tới nay anh luôn là người chủ động liên lạc, tại sao cô có thể bật thốt ra lời như vậy, giống như cô đang rất nóng lòng!
Lăng Mạt Mạt xấu hổ không nói tiếp với Enson như thế nào thì lại nhận được tin nhắn trả lời của Enson.
【 Tôi đang ở trong nước. 】
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt run lên, ngay sau đó lại có tin nhắn gửi đến.
【 Tối nay tôi có chút thời gian, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé. 】
Gặp ở chỗ cũ.
Chỉ năm chữ nhưng lại mang hàm ý gì, Lăng Mạt Mạt biết.
Cô cắn cắn môi dưới, nghĩ đến những đêm trầm luân triền miên, toàn thân lập tức trở nên nóng bỏng.
Lý Tình Thâm nhìn tin nhắn cô trả lời, ánh mắt hơi trở nên nóng bỏng.
Nếu cô không nói, Lý Tình Thâm thật sự đã quên rất lâu rồi anh không hẹn gặp cô, gần đây rất nhiều chuyện, chuẩn bị cho cô quay quảng cáo, sau đó nằm viện, lại đến buổi phỏng vẫn, anh vẫn luôn rất bận, căn bản không có chút thời gian rảnh.
Hôm nay bị Lăng Mạt Mạt nhắc tới như vậy, Lý Tình Thâm lại cảm thấy bản thân có chút kiềm chế không được.
Có một loại dục vọng chạy tán loạn xung quanh ở trong người anh.
Cả người Lý Tình Thâm càng lúc càng xuất hiện một loại cảm giác khó chịu.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
5h chiều Lý Tình Thâm mới từ phòng ngủ đi ra.
Lăng Mạt Mạt vừa mới chép xong lời hát Enson gửicho cô.
Nhìn thấy Lý Tình Thâm đi vào phòng nhạc, Lăng Mạt Mạt lập tức đưa cho anh.
Lý Tình Thâm từ lâu đã thuộc được lời bài hát này rồi, nhưng anh vẫn giả bộ bình tĩnh nhận lấy lời bài hát từ trong tay cô, sau đó cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận nhìn qua một lần.
Lăng Mạt Mạt nín thở nhìn Lý Tình Thâm.
Ước chừng mười phút, Lý Tình Thâm mới đưa lời bài hát đưa cho Lăng Mạt Mạt.
Đáy mắt Lăng Mạt Mạt lóe ra một tia sáng kích động: “Thầy cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt của cô sáng ngời khác thường, giống như là đứa bé khát vọng có được lời khen.
Lý Tình Thâm định nói một câu rất tốt theo bản năng, nhưng lại nghĩ nghĩ đến việc mình nói ra câu này là khen cô hay khen bản thân?
Nên tính là khen bản thân đi.
Lý Tình Thâm chợt cảm thấy vô cùng kỳ cục, vì vậy đổi thành: “Được.”
Cũng may là được.
Nhưng lời hát kinh điển như vậy, anh lại chỉ nói được!
Rõ ràng là rất tốt, vô cùng tốt có được hay không!
Lăng Mạt Mạt không nhịn được chu miệng một cái, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Lý Tình Thâm quay đầu nhìn ngoài ra cửa sổ, khóe môi không tự chủ được hơi nhếch tạo nên một nụ cười như có như không trên mặt, giống như ảo giác.
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn Lý Tình Thâm, cô mơ hồ cảm giác được tâm trạng Lý Tình Thâm rất tốt, vì vậy, liền đảo tròn mắt, dự định nói với Lý Tình Thâm cô muốn về nhà, ai ngờ, cô mới vừa định mở miệng thì Lý Tình Thâm lại quay đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt nói: “Tối nay tôi muốn về nhà.”