Bên trong sáu chiếc CD, có hai cái được gắn ghi chú.
Một là tiểu thiên hậu mới nổi Giản Thần Hi.
Một người khác chính là một ca sĩ không biết tên —- Lăng Mạt Mạt.
Tuyển ra sáu người này, bài hát tốt nhất là của Lăng Mạt Mạt, âm sắc sạch sẽ làm cho người ta nhắm mắt lại, giống như có thể đến gần thế giới sạch sẽ nhất.
Lúc ấy tiếng Lăng Mạt Mạt được phát ra, đạo diễn Vương Nhất đã vỗ bàn nói: “Chính là muốn loại cảm giác này!”
Chỉ là, cũng may đây chỉ là bộ phận nghe thử, bởi vì tạo ra đơn khúc, âm sắc chỉ là một phần, còn phải có sức cuốn hút trên sân khấu, sự đột phá, với tướng mạo.
Cộng thêm, sau cùng có thể tiêu thụ bao nhiêu.
Trong thời đại của khía cạnh vật chất, chất lượng âm thanh tinh khiết, đã không thể chiếm được dung lượng thị trường.
Tất cả mọi người đều biết nâng đỡ một người mới, đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm, mà bài hát chủ đề của bộ phim nên để cho một ngôi sao nổi tiếng, một ngôi sao ca nhạc có thể nâng cao quảng cáo cho bộ phim.
Cho nên, mặc dù giọng của Lăng Mạt Mạt thích hợp với cảm giác của bộ phim này, đạo diễn Vương Nhất hài lòng, nhưng lại phải dựa theo quá trình, dĩ nhiên kế tiếp là sáu người này phải biểu diễn một cuộc so tài trong công ty giải trí âm nhạc ES.
Trong sáu người được lựa chọn, chỉ có Giản Thần Hi và Lăng Mạt Mạt là ca sĩ ký hợp đồng với SE.
Mà Lăng Mạt Mạt ký hợp đồng với công ty giải trí âm nhạc SE đã sắp được một tháng, vẫn luôn du đãng ở tầng dưới nhất, không giống như Giản Thần Hi một bước vào công ty giải trí âm nhạc SE, đã rất có danh tiếng.
Địa vị hai người cách xa.
Một là tiểu thiên hậu, một là người không biết tên.
Cho nên, mặc dù cùng tồn tại trong một công ty, cũng chưa bao giờ gặp mặt qua.
Còn lần này, hai người đồng thời trở thành người được đề cử cho ca khúc mới của thần thoại, nên Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi đã đến phòng làm việc của Lý Đảo tổng tài sản xuất của SE, lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Lúc Lăng Mạt Mạt đi tới cửa phòng làm việc của Lý Đảo, Lý Đảo đang ân cần rót trà cho Giản Thần Hi.
Giản Thần Hi có mấy phần thùy mị, vừa là nữ ca sĩ nổi tiếng, cho dù Lý Đảo là tổng tài sản xuất của SE nhưng cũng muốn nể tình cô ta vài phần.
Vẻ mặt Giản Thần Hi tươi cười, chớp mắt, liền mang theo mấy phần quyến rũ, đưa hai tay ra nhận lấy trà của Lý Đảo: “Cám ơn!”
Lý Đảo thuận thế sờ soạng cánh tay ngọc ngà của Giản Thần Hi, Giản Thần Hi cũng không có né tránh, lẫn vào vòng tròn, nói dễ nghe là nữ ca sĩ, nói khó nghe chính là con hát, khi vinh quang chói lọi, số mạng đều bị nắm giữ trong tay những người này.
Lý Đảo thấy Giản Thần Hi cũng không có tránh ra, càng lớn mật hơn, thân thể dán chặt vào Giản Thần Hi ngồi trên ghế sa lon, tay vòng qua eo Giản Thần Hi, dán vào lỗ tai của cô ta, không biết là nói những gì, chọc cho Giản Thần Hi giả bộ từ chối nhưng bộ ngực lớn lại cọ xát cánh tay Lý Đảo, kiểu cách lên tiếng: “Lý tổng, ngài thật đáng ghét!”
“Ghét?” Lý Đảo thuận thế sờ soạng hai cái trước ngực Giản Thần Hi, nở nụ cười nói: “Khuyên tai ngọc của em rơi ở chỗ của tôi rồi, tối hôm nay có đinh tới lấy hay không?”
Trong lời nói của Lý Đảo có ý ngầm, chứ trực tiếp là.
Khuyên tai ngọc là ngụy trang, buổi tối kích tình mới là thật.
Giản Thần Hi cười khanh khách, nghiêng đầu, vừa muốn trả lời, liền thấy Lăng Mạt Mạt đứng ở cửa, trong nháy mắt sửng sốt.
Ngược lại Lăng Mạt Mạt rất là bình tĩnh, Giản Thần Hi là ai, cô quá rõ ràng.