Lăng Mạt Mạt không đợi Enson nhắn lại, đã gửi thêm một tin qua, [Bây giờ anh đang làm gì thế?]
[Truyền nước biển.]
Lăng Mạt Mạt thấy ba chữ này, trong lòng lập tức căng lên, truyền nước biển?!
Enson bệnh rồi?
Lăng Mạt Mạt tức thì vội vàng gõ một dòng chứ qua, [Anh bệnh rồi hả? Có nghiêm trọng không? Trễ thế này rồi, sao anh còn chưa nghỉ ngơi nữa?]
Tay trái của Lý Tình Thâm có một cây kim nhỏ ghim vào trong mạch máu, chất lỏng màu vàng nhạt chậm rãi chảy vào trong cơ thể, sắc mặt của anh vẫn trắng bệch như trước, trong mắt vẫn ngập tràn sự mệt mỏi, đọc được tin nhắn của cô, hơi ngẩn ra một chút, dưới đáy mắt lại hiện lên một tia sáng, ngừng lại một lút, mới trả lời, [Đã không sao rồi.]
[Cái gì mà không sao chứ, đang truyền nước biển đó! Cho dù đã không sao nữa, thì cũng phải nghỉ ngơi cho tốt đó!]
[Không sao.] Khóe môi Lý Tình Thâm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, anh dùng tay trái cầm di động gõ chữ, có chút bất tiện, tốc độ rất chậm, [Lúc nãy chẳng phải em nói là đã ngủ rồi sao? Sao còn chưa nghỉ ngơi nữa?]
[Tôi đang đợi tin nhắn của anh] Lăng Mạt Mạt không biết tại sao, cứ thế mà thuận theo lời nói chân thật từ đáy lòng mình mà gõ ra.
Lý Tình Thâm đọc được sáu chữ này, vẻ mặt hơi sững lại, nhing chằm chằm màn hình điện thoại không khỏi có chút thất thần.
Ở đầu bên kia, Lăng Mạt Mạt nhìn tin nhắn mình vừa gửi đi, đột nhiên vẻ mặt có chút co giật, sao cô lại sơ ý thế này, không cẩn thận đã gửi đi lời nói trong lòng mình rồi, hơn nữa còn mờ ám như vậy nữa, có khi nào anh sẽ cho rằng cô……
Mặt của Lăng Mạt Mạt lập tức đỏ lên, cô cắn cắn môi dưới, tiếp tục nhắn tin cho anh, dời chủ đề đi, [Cái đó, ý của tôi là, tôi muốn chính miệng nói với anh một tiếng cám ơn!]
Lý Tình Thâm suy nghĩ một lúc, nhắn một chữ qua, [Ừ.]
Ừ.
Lăng Mạt Mạt không biết tại sao, nhìn con chữ ấy, trong lòng chợt thấy chột dạ, cô cứ cảm thấy dường như mình đã bị người ta nhìn thấu vậy, theo bản năng giấu đầu hở đuôi như muốn che đậy điều gì, tiếp tục nhắn tin cho Enson, [Cám ơn anh đã chăm sóc với giúp đỡ tôi như thế! Hôm nay nếu không phải là anh, tôi cũng không biết sẽ ra sao nữa! Em thật sự không ngờ tới Lục Niệm Ca sẽ làm như vậy! Khi xưa tôi thật sự đã yêu lầm người!]
Lý tình thâm nhìn thấy ba chữ “Lục Niệm Ca”, cảm thấy rất chướng mắt, ba phút sau, mới nhắn lại một hàng chữ, [Đừng đau lòng, lúc trẻ tuổi ai mà chưa từng yêu qua mấy tên cặn bã chứ!]
[Tôi không hề đau lòng! Tôi chỉ tức giận thôi! Tôi cảm thấy mình thật sự là bị mù mới coi trọng cái tên cặn bã như vậy!] Lăng Mạt Mạt nhanh chóng gõ một câu qua đó, trả lời Lý Tình Thâm, cô thật sự rất giận, hoàn toàn không có một chút đau lòng nào, [Anh ta thế mà lại nói không biết tôi, nói cái gì mà sẽ không phản bội Giản Thần Hi, anh ta vốn biết, lúc đó em đến biệt thự tìm anh ta là để nói chia tay! Anh ta còn không biết ngại mà nói một câu như thế!]
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm màn hình di động, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, đáp, [Chia tay?]
Lăng Mạt Mạt không hề để ý có gì khác thường, tiếp tục bô lô ba la đãnh chữ, trả lời Enson* [Đúng đó, chia tay! Hôm đó tôi đến biệt thự là để nói chia tay với hắn ta!]
Ngày chia tay đó, cô đến biệt thự của Lục Niệm Ca là để nói chia tay với Lục Niệm Ca, trong lòng Lý Tình Thâm ngập tràn đủ loại cảm xúc.