Giản Thần Hi nghiêng đầu, liền thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, vẻ mặt trong lúc đó lộ ra từng đợt từng đợt băng giá phẫn nộ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng bất an kỳ lạ.
Lăng Mạt Mạt nhắm mắt lại, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bàn tay của Giản Thần Hi hạ xuống, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó, liền thấy anh!
Trên khuôn mặt đẹp đẽ, biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng mà trên trán, vừa ẩn vừa hiện sự tàn nhẫn.d;đl^q*đ
Lý Tình Thâm.
Thầy giáo của cô, thần thoại truyền kỳ của giới âm nhạc.
Anh mặc một cái áo trắng quần đen, hai cái màu sắc đơn thuần nhất được anh phát huy đến trình độ cao nhất, đẹp đẽ thật giống như ảo giác.
Kinh diễm như vậy.
Nhưng mà, tại sao anh lại ở chỗ này?
Đáy lòng của Lăng Mạt Mạt hoài nghi, nhưng không có phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Giản Thần Hi chỉ liếc mắt nhìn, cũng cảm giác được sự áp bức dày đặc, rõ ràng cổ tay hung bạo bị nắm lấy sắp bẻ gãy, nhưng cô lại không dám phát ra một chút âm thanh kêu đau nào.
Nét mặt của cô, tràn đầy sợ hãi, chậm rãi cúi đầu, mở miệng: “Thần thoại.”
Giọng nói chưa dứt, Lý Tình Thâm liền lạnh lùng quét mắt qua Giản Thần Hi một cái, Giản Thần Hi bị dọa sợ lập tức im lặng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Lý Tình Thâm càng lúc càng dùng sức nắm chặt cổ tay của Giản Thần Hi, giọng nói của anh trong trẻo mà lạnh lùng dường như có thể khiến cho người cảm thấy lạnh lẽo: “Cô ấy là người của tôi, muốn đánh phải không, còn chưa tới lượt cô giở trò!”
Cô ấy là người của tôi.
Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, làm sao Lý Tình Thâm có thể nói ra lời mờ ám mà lại có ý vị sâu xa như vậy?
Ánh mắt của Giản Thần Hi càng lúc càng trở nên vô cùn hỗn loạn, toàn thân của cô ta đều đang run rẩy, đáy mắt của Lý Tình Thâm thoáng hiện qua một nét chán ghét, trở tay ném Giản Thần Hi ra ngoài.
Anh đang nổi giận, sức lực rất lớn, Giản Thần Hi liên tục bị lui từng bước, liền thảm hại ngã sấp trên mặt đất.
Lỳ Tình Thâm nhìn cũng không nhìn Giản Thần Hi một cái, tự ý cúi người, ngay sau đó, cả người Lăng Mạt Mạt liền bị anh che phủ trong ngực, mùi hương thanh nhã đối diện ập tới, Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt ngừng thở, rồi sau đó cũng cảm thấy sợi dây thừng buộc chặt trên cổ tay đã bị cởi ra.
Trong khi Lăng Mạt Mạt bắt đầu lắc lư cổ tay, Lý Tình Thâm đã khom người, tháo trói buộc trên chân cô ra.
Lăng Mạt Mạt cuối cùng giành được tự do, vội vàng đứng lên, đây là nhà của Giản Thần Hi, một giây đồng hồ cô đều không muốn nán lại, theo bản năng muốn cất bước rời đi, vậy mà chân bị trói buộc thật lâu, máu không thông, vừa mới bước chân đi, cô liền cảm nhận được một trận mỏi nhừ đau đớn, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Lý Tình Thâm nhíu mày, nhanh chóng vươn tay đỡ lấy Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt khẽ đỏ mặt, lúng túng giơ tay lên, túm lấy mái tóc dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu.
Ánh mắt của Lý Tình Thâm hơi lóe lên, ngay sau đó, cũng không đợi Lăng Mạt Mạt có phản ứng, vươn tay trực tiếp ôm lấy cô, đi đến bậc thềm hướng ra bên ngoài biệt thự.
Lần đầu tiên Lăng Mạt Mạt được Lý Tình Thâm ôm vào trong lòng như vậy, cô lại phát hiện cái ôm của anh rộng rãi mà lại ấm áp, có một loại ảo giác quen thuộc đã lâu, giống như là cảm giác lúc Enson ôm cô, Lăng Mạt Mạt không nhịn được rũ mắt xuống, che giấu ảm đạm nơi đáy mắt.
Lý Tình Thâm bước đi ưu nhã ung dung, lúc đi đến cửa biệt thự, vừa muốn giơ chân lên đá văng cửa, cửa lại bị người từ bên ngoài kéo ra, rồi sau đó, Lục Niệm Ca phong trần mệt mỏi liền xông vào.