Mục lục
CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Má trái Lăng Mạt Mạt sưng to khủng khiếp, lại bị Lý Tình Thâm nghiêng người nằm đè như vậy, có chút đau, cô không nhịn được hít vào một hơi.


Lúc này Lý Tình Thâm mới đột nhiên nhớ tới mặt của cô, lập tức khẩn trương ngồi dậy lần nữa, vươn tay sờ sờ mặt của cô, phát hiện thật sự sưng rất lợi hại.


Lý Tình Thâm lập tức xuống giường, đi tới tủ lạnh, cầm khối băng, đi trở về giường, lần nữa ôm lấy Lăng Mạt Mạt, đặt khối băng ở trên mặt của cô.


Khối băng lạnh khiến Lăng Mạt Mạt hơi run rẩy, Lý Tình Thâm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, động tác càng lúc càng dịu dàng.


Qua một chút, Lý Tình Thâm mới lấy khối băng ra, đặt ở trên bàn, nhỏ giọng hỏi thăm: “Còn đau hay không?”


Chỉ có bốn chữ.


Lăng Mạt Mạt lại không biết vì sao, trong lúc bất chợt chạm đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của cô.


Có thể là tối nay chịu quá nhiều oan ức không có chỗ phát tiết.


Có thể là ngồi xổm dưới cơn mưa to một lúc lâu, lúc bơ vơ chờ đợi, đáy lòng quá mức bi thương.


Hiện tại Enson dịu dàng đối xử với cô như vậy, cô lại thật sự có một loại cảm giác trong sự lạnh lẽo cực độ tìm được một chút ấm áp, sâu trong bóng tối nhìn thấy một chút ánh sáng.


Không nhịn được, trong lòng Lăng Mạt Mạt chua xót, nước mắt lại đột nhiên rớt xuống.


Lý Tình Thâm đợi một lúc lâu không nghe Lăng Mạt Mạt nói chuyện, vừa muốn mở miệng, lại cảm thấy một giọt lệ rơi xuống ngực mình, thân thể của anh run lên, vươn tay vuốt lên mặt của cô, lại phát hiện đã ướt sũng.


Giọng của Lý Tình Thâm có chút buồn bã mang theo một chút căng thẳng: “Sao vậy?”


Lăng Mạt Mạt giơ tay lên lau nước mắt của mình, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được, nước mắt càng rơi nhiều hơn.


Tay chân Lý Tình Thâm có chút luống cuống giúp cô lau nước mắt.


Từ trước đến giờ anh luôn thanh cao kiêu ngạo, không biết dỗ người khác, huống chi lúc này lại đối mặt với Lăng Mạt Mạt, càng lúc càng không biết phải làm sao.


Cuối cùng anh dứt khoát cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô.


Động tác Lý Tình Thâm nhu tình như vậy, làm cho Lăng Mạt Mạt càng khóc lợi hại hơn nữa, cô ấy vừa khóc vừa nhỏ giọng mở miệng: “Tôi thật sự không phải là đồ bỏ đi, tôi cũng không có dơ bẩn như anh ấy nói như vậy! Tại sao anh ấy có thể nói với tôi như vậy? Sao anh ấy có thể đánh tôi?”


Động tác hôn nước mắt của Lý Tình Thâm khẽ đừng lại một giây, nhẹ nhàng bế cô vào lòng, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô.


Động tác giống như dỗ con nít của Lý Tình Thâm hoàn toàn đánh tan phòng bị trong đáy lòng của Lăng Mạt Mạt.


Cô dán vào trong ngực Lý Tình Thâm, nghe nhịp tim đập có lực của Lý Tình Thâm, cảm nhận ấm áp của Lý Tình Thâm, cuối cùng không khắc chế được nữa mở miệng nói tiếp: “Anh ấy hoàn toàn không biết cái gì, chỉ chạy đến, quăng cho tôi một cái tát, sau đó lại chửi loạn một trận! Thật sự quá đáng! Rất quá đáng!”


Lăng Mạt Mạt nói xong lại không nhịn được cảm thấy càng lúc càng oan ức, nước mắt lại rơi xuống tí tách tí tách.


Mà Lý Tình Thâm thông qua những lời nói của cô bắt được một chút tin tức, tức thì thân thể căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Anh ta không biết cái gì?”


Không biết ai đã nói, trong lúc đêm khuya thì con người là mềm mại nhất.


Lúc này, Lý Tình Thâm hỏi như vậy, Lăng Mạt Mạt nhịn không được nói tiếp: “Anh ấy không biết tôi hoàn toàn là vì anh ấy mới đi tham gia buổi dạ hội kia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK