Theo lý thuyết, Lý Tình Thâm đối với Lăng Mạt Mạt không tính là xấu, vừa không có liên hệ máu mủ, vẫn chăm sóc cô như thế, nhưng mà, Lăng Mạt Mạt lại không có chút hảo cảm với Lý Tình Thâm.
Điều kiện nhà họ Lăng cũng không tốt, cha mẹ của cô đều mất, ông bà cũng đi sớm, nên sống với ông cố, mỗi lần Lý Tình Thâm đến thăm bà cố, cũng chính là bà ngoại của anh lúc đó, ông cố luôn chỉ bắt cô bận trước bận sau phục vụ cho Lý Tình Thâm.
Có lẽ chính là lúc đó, cô có chút ghét Lý Tình Thâm, rõ ràng cô mới sáu tuổi, vẫn còn muốn cô bưng trà rót nước cho anh.
Cộng thêm Lý Tình Thâm rất xuất chúng, học hành thành đạt, càng về sau công việc càng xuất sắc, xuất thân rất tốt, tính tình có chút cô độc, ánh mắt nhìn người cũng rất lạnh lùng, khiến Lăng Mạt Mạt cảm thấy kém người một bậc.
Thật ra thì, Lý Tình Thâm vốn luôn như vậy, để cho mọi người nhìn thấy anh, đều cảm thấy mình thấp hơn anh.
Cho nên, Lăng Mạt Mạt cực kỳ không thích loại cảm giác đó, mà cũng không có cách nào phản kháng, còn phải thuận theo, dần dần, cũng có chút đáng ghét.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật ra thì, Lăng Mạt Mạt cũng không biết mình ghét Lý Tình Thâm chỗ nào, dù sao cô cũng có chút ghét Lý Tình Thâm.
Nếu như không phải Lý Tình Thâm chính là thần thoại lừng lẫy, sợ rằng có đánh chết cô cũng không muốn tiếp xúc với người đàn ông cao ngạo này.
Chính xác mà nói, là không có can đảm đến gần.
Vậy mà hôm nay, suy nghĩ một chút, mình đã không có đường lui, mà chỉ có thể đi, là dựa vào thần thoại Lý Tình Thâm, để cho mình dần dần vươn lên.
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, thì có chút phiền muội, rốt cuộc mình phải thế nào, thì mới có thể kết thúc tháng ngày sao chép này?
Lăng Mạt Mạt cắn cây bút, rốt cuộc mình phải như thế nào, thì mới có thể lấy được tư cách biểu diễn bài hát của Lý Tình Thâm?
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng không nghĩ ra được một biện pháp tốt, chỉ có thể cúi đầu như đưa đám, tiếp tục chép nhạc.
Lý Tình Thâm ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người của Lăng Mạt Mạt.
Từng cử động của cô, từng vẻ mặt, từng động tác nhỏ xíu, cũng không chạy thoát khỏi đáy mắt anh.
Anh không biết cô đang suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy vẻ mặt sinh động như vậy, vẻ mặt cô ngây thơ biến hóa từng chút từng chút, giống như anh đang thấy phong cảnh đẹp nhất.
Mười bốn tuổi, trong buổi lễ kết hôn của bà mà gặp Lăng Mạt Mạt, lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ, biến đứa bé phấn điêu ngọc trác này thành sủng vật của mình, lúc ấy, chẳng qua cảm thấy là một cô gái nhỏ mềm mại, cực kỳ đáng yêu, thời gian lâu dài, chẳng biết tại sao, ý tưởng này càng trở nên lý tưởng.
Hai mươi tuổi, chờ sáu năm, trở lại thành phố X, cô đã trổ mã duyên dáng yêu kiều,lý tưởng đó, thì trở nên khắc cốt, anh càng muốn lấy cô làm vợ, nhưng cảm thấy tuổi cô còn nhỏ, nên liền muốn chờ hai năm rồi hãy nói.
Đi lần này, liền vừa hai năm, lúc trở lại lần nữa, anh còn chưa kịp mở miệng nói với cô làm bạn gái của anh đi, thì cô đã ngượng ngùng nói với anh, cô thích một nam sinh ở lớp cách vách.