Ngực Lý Tình Thâm phập phồng, tay siết thành nắm đấm, nhìn đôi mắt to đen như mực của Lăng Mạt Mạt nhìn mình, bên trong chứa đầy khó chịu cùng tức giận, ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó giơ tay lên xoa nhẹ trán mình, hít một hơi thật sâu làm cho bản thân bình tĩnh, nhìn Lăng Mạt Mạt, gằn từng chữ hỏi: “Nội dung chính của bài hát này là cái gì?”
Trong long Lăng Mạt Mạt có ý kiến hơn nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Lý Tình Thâm: “Thầm mến.”
“Đúng, thầm mến!” Lý Tình Thâm nặng nề nói ra ba chữ kia, “Chẳng lẽ cô chưa từng thầm mến qua sao?”
Lăng Mạt Mạt nghe thấy như vậy, không nhịn được chớp mắt, vốn khó chịu thay đổi thành mờ mịt.
“Nếu cô từng thầm mến, thì tìm một chút cảm giác mình thầm mến.”
Lý Tình Thâm nhìn gương mặt Lăng Mạt Mạt, dừng một chút, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, giọng nói dần dần trở nên nhẹ nhàng, “Trở lại cảm giác thầm mến một lần nữa, sau đó dùng tâm để viết.”
Đáy mắt Lăng Mạt Mạt dần dần phát sáng, ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Tình Thâm.
Gương mặt người đàn ông trầm tĩnh như bức tranh làm cho người ta hoảng hốt, đôi mắt anh thâm sâu, có một chút ưu thương lượn lờ.
“Biết tại sao ca từ bài hát này nhất định phải do cô đi viết không?”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu.
Ánh mắt Lý Tình Thâm dần dần tối lại, anh nhìn Lăng Mạt Mạt rất lâu, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Đến cuối cùng, đáy mắt anh u buồn càng ngày càng đậm: “Tôi mang tình cảm thầm mến mười năm, làm thành bài hát này, loại cảm giác này, không ai có thể thật sự cảm nhận được, cho nên, ca từ nhất định phải dùng thầm mến của cô đi viết, chỉ có như vậy, cô mới có thể nắm chắc tinh túy của ca khúc này, hát lên lời hoàn mỹ nhất, quan trọng nhất tiếng hát có thể làm cảm động lòng người.”
Mười năm thầm mến hóa thành một ca khúc?
Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, hơi sững sờ nhìn Lý Tình Thâm.
Cô biết anh thầm mến một cô gái, chính miệng anh nói cho cô nhưng cô lại không biết, thì ra anh thầm mến cô gái kia mười năm
Thì ra từ đầu đến cuối, ca từ cô đang viết đi viết lại, là anh dùng tâm để soạn.
Khó trách cô viết ca từ ra, anh luôn luôn không hài lòng.
Trong nháy mắt, Lăng Mạt Mạt giật mình dường như hiểu được, vì sao bài hát của Thần Thoại có thể hot như vậy.
“Mà những ca từ cô này, câu chữ rất đẹp, cũng rất trống rỗng.”
Lý Tình Thâm môi mỏng mà lạnh nhạt, đáy mắt u buồn của anh giống như trở thành một tiêu điểm, trực tiếp truyền thẳng đến đáy mắt Lăng Mạt Mạt, anh thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Nếu cô từng thầm mến, vậy là tốt rồi hãy nghĩ lại ngày trước để cảm nhận tìm cảm này.”
Lăng Mạt Mạt không nói gì, vẫn nhìn vào mắt của Lý Tình Thâm như cũ, Lý Tình Thâm cũng không có né tránh.
Bốn mắt giao nhau.
Ai cũng không nói chuyện.
Hai người chỉ nhìn thật sâu vào mắt nhau như vậy.
Thật lâu, thật lâu, Lý Tình Thâm mới nhàn nhạt đứng thẳng người, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Sau đó cũng không chờ Lăng Mạt Mạt trả lời, đứng dậy, đi khỏi phòng âm nhạc.
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, từ trên bóng lưng Lý Tình Thâm, thấy được một chút hiu quạnh, giống như là hương vị thầm mến.