Trước giờ Tô Lê đều không để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, cô cười nói: “Đạo diễn Trần, tôi không sao đâu, tôi không thể mang lại cho mọi người thêm phiền phức nữa.”
Đạo diễn Trần cuời nói: “Vậy được, lát nữa chúng ta bắt đầu quay.”
Tô Lê gật đầu.
Chị An vừa nhận được lệnh liền vội vàng qua đó, Tô Lê đang vừa trang điểm vừa học thuộc lời thoại.
Chị An nói: “Giang thiếu nói em vừa từ bệnh viện về thẳng đây, bảo chị chăm sóc em, Em xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Lê cười, thuận miệng nói: “Bị sốt.”
Chị An thở phào nhẹ nhõm nói: “Là vậy sao, vậy giờ em ổn rồi chứ?”
Tô Lê nhìn kịch bản, thực ra mấy ngày nay cô không hề nghỉ ngơi, mà tranh thủ cơ hội này ghi nhớ kịch bản, giờ chỉ cần đọc lướt qua lời thoại một chút. Cô cười nói: “Không sao ạ.” Chị An cũng không dám thờ ơ với Tô Lê, chị hầu hạ Tô Lê như một tiểu minh tinh.
Điều này khiến cho các diễn viên khác xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Lúc Cao Mĩ đi ngang qua đó nghe được, trong đó có một người muốn nịnh nọt cô ta liền chạy qua đó nói: “Chị Cao, chị nói xem có buồn cười không cơ chứ, giờ chị nổi tiếng như vậy cũng chưa nhận được sự đãi ngộ như cô ta, Tô Lê đó có là cái gì chứ, làm như mình là đại minh tinh vậy, thật hài hước.”
Cao Mĩ nhìn Tô Lê đang trang điểm, chị An lo cô ta bị lạnh, còn đặc biệt lấy một chiếc quạt sưởi qua đó để cô giữ ấm.
Cao Mĩ lại nhìn người trợ lí Vương Nhã Tịnh ở bên cạnh, người phụ nữ này vẫn luôn ghen ghét với Tô Lê kể từ khi cô ta và Trần Miễn chia tay. Cô ta luôn cho rằng, chính là vì Tô Lê mà Trần Miễn mới chia tay với cô.
Vương Nhã Tịnh lạnh nhạt nói với bọn họ: “Mấy người có thể bớt so bì tị nạnh với người ta không? Đến chị Cao còn phải lễ phép chào hỏi cô ta, cô xem, mấy ngày trước rõ ràng là đến cảnh phim của cô ta, nhưng cô ta nói không tới liền không tới, hại chị Cao của chúng tôi phải thức trắng mấy đêm để đóng phim.”
Cao Mĩ nghiêng đầu cười nói: “Bỏ đi Nhã Tịnh, em bớt nói lại vài câu, chúng ta chỉ cần đóng phim cho tốt là được. Chúng ta cũng đâu có người chống lưng chứ.”
Dứt lời cô ta liền bước thẳng qua đó, cười nói với Tô Lê: “Tô Lê, lát nữa có mấy cảnh phim, đều là đối thoại của hai chúng ta, chúng ta cùng khớp lời thoại có được không?”
Tô Lê nhìn cô ta một lượt, lạnh nhạt ừ một tiếng, Tô Lê không có hứng thú với việc nịnh hót cô ta, lạnh nhạt nhận lời, sau đó cầm kịch bản lên, rồi nhìn về phía Cao Mĩ nói: “Bắt đầu đi.”
Cao Mĩ đương nhiên cũng không muốn mình trở nên yếu thế, cô không muốn dìm bản thân xuống.
Thiệu Phương ở bên cạnh nhìn một lúc, đạo diễn đi tới đó, cười nói: “Nha đầu này quả thực không tồi.”
Thiệu Phương nhìn đối phương, cười nói: “Dù là kĩ năng diễn xuất hay là đọc lời thoại, thì đúng trước mặt cô ấy rõ ràng là Cao Mĩ thua kém hơn rất nhiều.”
Đạo diễn Trần cười nói: “Nghe như cô đang bợ đỡ diễn viên của mình vậy.”
Thiệu Phương xoay người dựa vào bên đó cười nói: “Đạo diễn Trần, chúng ta hợp tác lâu như vậy, lẽ anh đến tâm tư của toi anh cũng không rõ sao?”
Trong lòng Thiệu Phương rất muốn nâng đỡ Tô Lê, cô cảm thấy nếu như Tô Lê ở trong tay cô, chắc chắn sẽ không thành ra dáng vẻ hiện giờ, ở trong vòng tay của người quản lí thông minh như cô, giờ danh tiếng của Tô Lê chắc chắn vượt xa Cao MĨ.”
Quả thực diễn xuất cũng như ngoại hình của Cao Mĩ rất tốt, cũng rất có tố chất, nhưng lại thiếu đi linh hồn của người diễn viên, đây là điều khiến cô không hài lòng với Cao Mĩ từ trước tới nay, đương nhiên cô ta cũng là người mà cô đã nâng đỡ, dù sao cô cũng từng dẫn dắt những người diễn viên như vậy, cô như thường vẫn có thể giúp họ vịt hóa thiên nga.
Đạo diễn Trần cất tiếng cười nói: “Đáng tiếc cô ấy không phải là nghệ sĩ dưới trướng cô, cô có từng nghe qua câu nói này chưa? Trên thế giới có rất nhiều thiên tài nhưng tiếc là lại có ít người nhận biết được ai mới là thiên tài thật sự.”
Thiều Phương cười, trong lòng cô cũng rất rõ, không phải là Tô Lê không có tài, không chỉ vậy người diễn viên giống như cô chắc chắn sẽ không bị vùi dập, nhưng có người không hề hy vọng cô đi theo con đường này, mặc dù không hiểu là tại sao, nhưng đây chính là ý muốn của Giang Thần Hy, cô ấy cũng không thể không nghe theo anh ta.
Lúc Tô Lê quay xong phim thì đã là nửa đêm rồi, vì phải theo kịp tiến độ lại do Tô Lê nghỉ mất mấy ngày, nên cô cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, biên kịch tới hỏi cô xem hôm nay quay phim qua đêm có vấn đề gì không, vì phía sau lưng Tô Lê bị thương nên cô khoác chiếc áo nghỉ ngơi một chút.
Nghe nói phải quay qua đêm, cô chẳng buồn nghĩ đã ngay lập tức đồng ý.
Đúng lúc là giờ ăn cơm tối, đoàn phim đang phát cơm, chị An lấy cho cô một hộp cơm, nhìn Tô Lê hỏi: “Em thực sự không sao chứ?”
Tô Lê nhận lấy hộp cơm rồi nói một tiếng cảm ơn, vừa ăn vừa trả lời: “Yên tâm đi, dù em có chuyện gì thì cũng sẽ không liên lụy tới chị.”
Cô đương nhiên hiểu chị An ở đoàn làm phim cả ngày để giúp đỡ và chịu khổ với cô chắc chắn không phải chỉ bởi vì cô đang bị thương.
Vả lại suy cho cùng cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé, người quản lí căn bản không cần phải chạy theo cô.
Vậy thì rất rõ ràng, đây là lệnh của Giang Thần Hy, mà chị An đương nhiên lo lắng mình sẽ gặp phải rắc rối, giống như sự cố xảy ra trong phim trường lần trước, trong lòng chị An vẫn còn có chút lo sợ.
Chị An lặng người đi một lát, sau đó ngại ngùng cười nói: “Tổng tài cũng lo cho em, cho nên mới bảo chị qua đây, có điều chị cảm thấy hôm nay em không hợp để quay thâu đêm đâu, hay là…”
Tô Lê ăn một miếng cơm, lạnh nhạt nói: “Chị về trước đi, cảnh phim của em không nhiều, vả lại em cũng không phải là nữ chính, đóng xong phim là được, đúng lúc hôm nay cũng có những người diễn cảnh đối thoại cùng em đang ở đây.”
Chị An vẫn muốn nói thêm gì đó, Tô Lê lại nói tiếp: “Nếu như chị An không yên tâm, thì hãy chịu khổ thức đêm cùng em đi.” Nói rồi cô nhoẻn miệng cười.
Tô Lê ăn có vài miếng cơm liền không ăn thêm nữa, nói thật, mùi vị chẳng ra làm sao, cô thu mình vào trong chiếc áo khoác lông vũ nói: “Em ngủ một tiếng.”
Chị An hít sâu một hơi, sau đó ừ một tiếng rồi quay người đi gọi điện thoại cho Giang Thần Hy…
Tô Lê ngước nhìn chị An đi gọi điện thoại cho Giang Thần Hy, cô hít thở sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại.
Cô không muốn trở về, hoặc cũng là do bắt đầu từ ngày hôm đó, cô dường như có ý định giữ khoảng cách với Giang Thần Hy.
Bọn họ nói không sai, Giang Thần Hy là một người nguy hiểm…
Nhưng Tô Lê hoàn toàn không ngờ tới, chuyện này dường như không đơn giản như cô nghĩ.
Khi Tô Lê quay xong phim đã là bảy giờ hơn.
Mà cô không hề nghĩ tới, chính vào lúc cô tưởng mọi chuyện đã qua đi thì hơn hai giờ sáng ngày hôm đó, trên mạng bỗng xuất hiện tin tức khuynh động giới giải trí đã yên ắng bao ngày nay, đây giống như là một tin tức bùng nổ vậy.
Giang Thần Hy vẫn chưa ngủ, anh định làm xong việc thì tới phim trường, vết thương trên người Tô Lê, tuy rằng bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng dù sao vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ cô lại cố chấp tới mức đóng phim thâu đêm.
Có điều tin tức trên mạng, phút chốc làm loạn cả buổi đêm hôm đó.
Những tin tức tràn lan trên mạng đã bị xóa sạch.
Giang Thần Hy liếc mắt đã nhận ra Tô Lê, anh hơi chau mày.
Anh gọi điện cho A Hào nói: “Lập tức liên hệ với người phụ trách trang mạng đó, tôi không quan tâm dùng cách gì, vùi những tin tức đó xuống ngay cho tôi.”
“Vâng!” A Hào cũng không dám chậm trễ cúp điện thoại, sau đó liền liên hệ với họ, nhanh chóng giải quyết việc này.
Trong phim trường, chị An trong lúc mơ hồ nhận được tin tức này liền giật mình: “Trời, trời đất ơi, đây lại là chuyện gì vậy?”
Sắc mặt cô trắng bệch, lập tức lấy điện thoại gọi cho bên truyền thông mà cô quen tức giận nói: “Tôi nói mấy người đang định làm gì vậy, đến những tin tức như vậy mà cũng dám đưa.”
“Ây da chị An à, cô vu oan cho chúng tôi rồi, những tin tức này không phải do chúng tôi đưa lên, đây đều là do những tờ báo nhỏ đưa tin, vả lại tin tức này cũng rất bất ngờ, trước khi tin tức này được đưa ra chúng tôi cũng không biết trước một tí nào.”
“Được rồi! Được rồi! Dù sao tôi cũng phải cảnh cáo mấy người trước, đừng có nhúng tay vào tin đồn này.” Chị An cúp điện thoại xong liền nhìn Tô Lê ở bên cạnh, không biết nên nói gì.
Tô Lê chỉ im lặng ngồi đó, trên khuôn mặt không giấu nổi sự mệt mỏi, ánh mắt cô hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Chị An nói: “Vừa này người bên công ty đã gọi điện cho chị rồi, nói em hãy yên tâm, bọn họ đang bắt tay vào điều tra rồi.”
Tô Lê vẫn không có chút phản ứng nào.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên, Tô Lê híp mắt lại nhìn, mặc dù cô đã xóa số điện thoại của Trần Miễn, nhưng cô vẫn nhớ số của anh.
Cô không nghe điện thoại, nhưng đầu dây bên kia cứ liên hồi gọi tới, cuối cung Tô Lê than một tiếng, sau đó nghe máy, cố làm ra vẻ bình thản nói: “Sao vậy anh Trần? Mới sáng ra đã muốn tìm em ăn sáng sao?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lúc này Trần Miễn mới trầm giọng nói: “Anh muốn gặp em, hiện giờ được không? Anh…mời em ăn sáng.”
Tô Lê nheo mắt lại, cô biết Trần Miễn cũng đã xem tin tức, cô cười nói: “Không cần đâu, em vừa mới quay phim cả đêm hôm qua, hiện giờ rất mệt, hay là để hôm khác nhé?”
Ở đầu dây bên kia Trần Miễn im lặng một lúc.
Tô Lê cười hỏi: “Sao vậy? Anh giận rồi sao?”
“Tô Lê, em vẫn ổn chứ?”
Có lẽ trên thế giới chỉ có một mình Trần Miễn biết được đối với Tô Lê chuyện này có nghĩa lí gì.
Đã nhiều năm qua đi, vốn dĩ cho rằng sẽ không còn ai nhắc lại chuyện này nữa, thật không ngờ vào đúng lúc cô chưa kịp phòng bị gì cả thì chuyện tàn khốc này lại đổ lên trên đầu cô.
Nó giống như một vết thương không dễ gì lành lại lại bị người ta rạch ra một lần nữa.
“Chỉ điều này thôi, anh muốn xem em có ổn không thôi có được không?” Trần Miễn trầm giọng nói.
Tô Lê cười nói:”Yên tâm đi, em không sao, Giang Thần Hy nói sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa. Anh không cần phải lo cho em nữa đâu, nhé?”
“Thật sao?” Trần Miễn có chút không dám tin.
Tô Lê ừ một tiếng, rồi nói: “Đương nhiên, Giang Thần Hy sẽ không phớt lờ em đâu. Được rồi Trần Miễn, em thực sự rất mệt mỏi, yên tâm, trời không sập được đâu, vì vậy anh để em ngủ một lát, bao giờ em dạy thì nói chuyện tiếp.”
Trần Miễn im lặng một lúc rồi mới miễn cưỡng ừ một tiếng, nói: “Được, vậy anh cúp máy trước, em nghỉ ngơi cho tốt…”
Tô Lê ừm một tiếng, sau đó ngắt điện thoại, nhưng khi cô cúp điện thoại cô mới để ý, tay cô vẫn run mãi từ nãy đến giờ…