"Bác Vu, cháu không sao chứ?" Giang Thần Hi hỏi.
Bác sĩ Vu nhìn Giang Thần Hi mỉm cười và nói: "Đúng là hiếm có, lần đầu tiên cậu chủ động hỏi tôi về tình hình của cậu nhỉ?"
Giang Thần Hi mỉm cười, nhưng không nói gì.
Bác sĩ Vu mỉm cười và nói: "Có thể bắt đầu nhìn thẳng vào sức khỏe của mình là chuyện tốt."
Ông nói xong lật báo cáo kiểm tra trong tay và nói: "Hôm qua kiểm tra tim mạch của cậu không tệ, nhưng vẫn nên cai thuốc kiêng rượu, do mấy ngày nay cậu thức đêm làm việc căng thẳng gây ra, huyết áp cậu hơi thấp, không ổn định, phải quan sát một thời gian, những cái khác không có gì đáng ngại, nhưng khi chụp CT não cho cậu, tôi phát hiện một bóng mờ."
"U não sao?" Giang Thần Hi nói.
Bác sĩ Vu nói: “Còn chưa xác định nhưng tốt nhất nên chụp cắt lớp, hôm qua tôi nhờ bác sĩ Lâm bên khoa não xem, anh ấy nói theo kinh nghiệm của anh thì thấy không giống như u não, anh ấy nghi ngờ là não đã từng bị va chạm mạnh để lại di chứng."
Giang Thần Hi im lặng một lát sau nói: "Đó là di chứng của vụ nổ lần trước để lại sao?"
Bác sĩ Vu khẽ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy."
"Vậy bác mau chóng sắp xếp cho tôi làm kiểm tra toàn diện đi." Giang Thần Hi nói.
Bác sĩ Vu gật đầu: “Ok, tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
Giang Thần Hi khẽ gật đầu.
Bác sĩ Vu đóng tập bệnh án lại và nhìn anh nói: "Hôm qua Giang phu nhân đã đặc biệt qua tìm tôi, căn dặn nếu có kết quả kiểm tra phải nói thật với cô ấy. Về chuyện này, tôi cần phải nói với cậu một chút, tôi là bác sĩ, cho nên tôi sẽ nói thật cho người nhà bệnh nhân biết rõ tình hình."
Giang Thần Hi nhìn ông, cười nói: "Cháu biết bác lo lắng cháu giấu vợ mình đúng không?"
Bác sĩ Vu mỉm cười không nói, ông làm bác sĩ riêng cho gia đình Giang Thần Hi nhiều năm như vậy, anh là một người rất giỏi chịu đựng, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, nếu không anh sẽ một mình gánh vác.
Giang Thần Hi lắc đầu, nói: "Không cần gạt vợ cháu, bác cứ nói thật với cô ấy là tốt rồi."
Bác sĩ Vu mỉm cười và gật đầu, nói: "Được."
Đương nhiên khi Tô Lê đối mặt với chuyện này cũng không quá bối rối, sức khỏe của Giang Thần Hi không tốt, cô càng không thể mềm yếu.
Cô bình tĩnh và lý trí tiếp nhận những lời bác sĩ Vu báo cho biết, cho dù lo lắng nhưng cô cũng không quá sa sút.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra, lão Vu nói: "Quả nhiên là vì não bị va chạm, dẫn tới cục máu chèn vào vài dây thần kinh mới có hiện tượng cậu bị mù trong thời gian ngắn."
"Vậy tình huống có nghiêm trọng không?" Tô Lê nhíu mày, cô không hiểu về y nhưng cũng biết chuyện như vậy có thể lớn có thể nhỏ."
Bác sĩ Vu nói: "Giang phu nhân yên tâm, tôi và mấy vị chuyên gia đã nghiên cứu qua, trước mắt không có vấn đề gì đáng ngại, may là phát hiện đúng lúc nên chúng tôi sẽ áp dụng trị liệu thận trọng, không nên làm giải phẫu, xem có thể tiêu cục máu không, bởi vì thể tích của cục máu vẫn trong phạm vi khống chế."
Ông dừng lại một lát mới tiếp tục nói thêm: "Đương nhiên, Giang thiếu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, huyết áp của cậu không bình thường nhưng không liên quan tới cục máu này. Cho dù cậu còn trẻ, những phương diện khác đều kiểm tra đạt chỉ tiêu khỏe mạnh, nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Giang Thần Hi nhìn hai người đối diện và gật đầu, nói: "Được."
Lúc này Tô Lê mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bác sĩ Vu lại ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa.
Tô Lê xoay người nhìn Giang Thần Hi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cho nên Giang thiếu nhất định phải nghe lời của bác sĩ đấy."
Giang Thần Hi nhìn cô khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Về sau anh đều nghe theo em, em muốn anh làm gì anh đều sẽ làm theo, được không?"
Tô Lê dựa đầu vào ngực anh, lẩm bẩm nói: "Anh nói được thì làm được đấy."
Giang Thần Hi ôm vai của cô, đặt nhẹ cằm lên trên đầu của cô và “Ừ" một tiếng, nói: "Anh nói được thì sẽ làm được."...
Giang Thần Hi ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, sau khi quan sát xác định không có vấn đề gì anh mới ra viện.
Ngày hôm sau, Tô Lê phải đi quay phim, sáng sớm A Hào qua ăn sáng, anh ta ở biệt thự bên cạnh, dì Trương lại bảo anh ta qua ăn sáng.
Hơn nữa gần đây Giang Thần Hi cần phải tĩnh dưỡng, cho nên rất nhiều chuyện đều do A Hào đi làm.
Trong lúc ăn sáng, Tô Lê nói: "Hôm nay em phải đi tham gia nghi thức mở máy cho bộ phim mới, còn có một buổi họp báo, cho nên có thể đến khuya mới về được."
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng và gật đầu.
Tô Lê trầm ngâm nhìn anh một lát mới quay sáng nói với A Hào: "A Hào, hôm nay Giang thiếu có sắp xếp gì."
A Hào nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng nhìn Giang Thần Hi sau đó cười gượng nói với Tô Lê: "Hôm nay anh ấy muốn đi tới khu mới ở thành Nam xem, sẽ về trong ngày, nếu như trong thời gian đó không có chuyện gì khác thì dự tính khoảng chín giờ tối là có thể về."
Tô Lê khẽ gật đầu, nói: "Giang thiếu một ngày cần uống thuốc ba lần, anh tuyệt đối đừng quên nhắc nhở anh ấy."
A Hào khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quên đâu."
Có A Hào đi cùng, Tô Lê cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.
Sau bữa sáng, Hoa Hoa tới đón Tô Lê.
Tô Lê biết Hoa Hoa thích ăn bánh bao thịt do dì Trương làm nên thuận tiện mang một ít cho cô ấy ăn trên đường.
Hoa Hoa nhìn thấy bánh bao thịt thì rất vui mừng, nói: "Em đã biết chị Tô Lê tốt với em nhất mà."
Tô Lê nhìn cô ấy nói: "Em cứ ăn như thế nữa, nhất định sẽ càng lúc càng béo, chị nghe chị Thiệu Phương nói em lại tăng thêm năm cân rồi?"
Đến địa điểm diễn ra sự kiện, bọn họ không ngờ Lương Ngâm Thu đã tới sớm, đang ngồi trang điểm.
"Giáo viên, ngài sớm như vậy?" Tô Lê đi tới chào hỏi.
Lương Ngâm Thu ngước mắt nhìn Tô Lê trong gương, cười nói: "Không sớm, tôi cũng vừa tới thôi, em ngồi trang điểm trước đi."
Tô Lê gật đầu, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh cô ấy và bắt đầu trang điểm.
"Da chị Lương được chăm sóc tốt thật." Thợ trang điểm mỉm cười và nói.
Lương Ngâm Thu mỉm cười và nói: "Không tốt, bây giờ có chăm sóc thế nào đi nữa cũng không bằng người tuổi trẻ."
"Giáo viên, nếu ngài nói vậy, em phải làm thế nào đây?" Tô Lê mỉm cười và nói.
Tôn Hàm đi tới cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Tô Lê nói đúng, giáo viên, ngài như vậy chúng em làm gì có chỗ dung thân nữa."
Lương Ngâm Thu bị các cô dỗ cho cười dài.
Nhưng Lương Ngâm Thu quả thật cũng được công nhận là người đẹp, từng nhân vật cô ấy đóng đều là mỗi nhân vật kinh điển. Dù tuổi cô gần năm mươi nhưng nhìn vẫn không khác gì người trẻ tuổi, quả thật khiến cho người hâm mộ.
Hơn nữa sở dĩ danh tiếng nhân phẩm của cô đều được người trong giới công nhận, đáng được người khác kính trọng, cũng là vì cô lặng lẽ làm việc thiện thời gian dài, các cô nhi viện Yến Thành đều được cô tài trợ, mấy năm qua cô rất ít quay phim, nhưng chưa từng ngừng làm từ thiện, là chủ tịch một quỹ Thiên Sứ ở Yến Thành.
Lương Ngâm Thu và Tôn Hàm trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Tô Lê rõ ràng không tham dự, chỉ ngồi một người ở đó.
"Tô Lê? Em sao vậy?" Lương Ngâm Thu thấy cô không nói lời nào thì cũng nhìn ra cô có vấn đề, liền hỏi.
Tô Lê hoảng hốt thu hồi ánh mắt, cười nói: "Không có việc gì, có thể gần đây em ngủ không ngon thôi?"
Lương Ngâm Thu cười nói: "Em chuẩn bị rất đầy đủ. Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ai bỏ nhiều công sức như em."
Tôn Hàm mỉm cười và nói: "Giáo viên, ngài không biết đến giờ em quay chung với ngài vẫn còn khẩn trương sao? Càng đừng nói tới Tô Lê mới diễn cùng ngài lần đầu."
Tô Lê cười nói: "Đúng vậy, giáo viên, lát nữa em làm có chỗ ấy không tốt, ngài tuyệt đối đừng nương tay."
Lương Ngâm Thu mỉm cười và nói: "Được."
...
Gần đây tin tức về Tô Lê liên tiếp lên hot search, nhưng thật hiếm thấy là đều không phải tin tức tiêu cực, Lương Ngâm Thu cũng rất khen ngợi cô.
Điều này làm cho hình tượng ban đầu của Tô Lê cuối cùng cũng bị lật đổ.
Hôm nay cô nghỉ ngơi, vì vậy liền đi tới công ty của Giang Thần Hi. Cô lên thẳng tầng cao nhất, nhưng Giang Thần Hi đang họp, cửa văn phòng của anh khóa nên cô không vào được
Cô ngồi một người ở bên ngoài phòng làm việc chờ.
Giang Thần Hi từ phòng họp dưới tầng về, nhìn thấy Tô Lê ngồi một mình ở đó xem kịch bản trong tay, vẻ uy nghiêm và nặng nề của anh trong phòng họp đã biến mất khi nhìn thấy cô.
Anh đi thẳng tới xoa đầu cô rồi rất tự nhiên cúi xuống hôn trán cô, hỏi: "Em đến đây lúc nào?"
Tô Lê mỉm cười, vừa sắp xếp lại kịch bản, vừa nói: "Em tới được một lúc rồi, muốn tìm anh đi ăn cơm cùng. Còn nữa..."
Cô thuận lợi kéo cánh tay của Giang Thần Hi, nói: "Em muốn tập kịch bản. Cô giáo Lương viết xong bắt đầu quay phim làm cho em có áp lực rất lớn, nhưng trong nhà có Gạo Nếp nhỏ, tôi không tập trung được."
Thật ra cô muốn ở cùng anh.
"Em sẽ không làm ảnh hưởng tới anh đâu, chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh." Tô Lê ngước đầu nhìn anh, lộ ra dáng vẻ đáng thương.
Giang Thần Hi nhìn cô mỉm cười và nói: "Được."
Anh xoay người nói với thư ký mấy câu, sau đó lại ôm vai cô nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Tô Lê gật một cái.
Bữa cơm trưa, bọn họ ăn trong nhà hàng dưới tầng. Nhà hàng này kinh doanh rất tốt, gần như tất cả nhân viên trong công ty đều tới đây, chỗ này phần lớn là đồ ăn nhanh nên không có gì đặc biệt, vừa rẻ lại có lợi ích thực tế.
Tô Lê cầm hộp cơm và cùng Giang Thần Hi tìm một góc tương đối khuất, ăn xong lại trở về văn phòng.
Giang Thần Hi ôm cô nói: “Em vào đi, anh nghe Thiệu Phương nói em và Lương Ngâm Thu quay chung ở trường quay rất đặc sắc."
"Em vẫn bị khẩn trương, khí thế của cô ấy quá lớn làm em bắt đầu quên từ." Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hi nói: "Em không cần phải khẩn trương." Hai người lần lượt đi vào văn phòng, Giang Thần Hi chỉ vào bàn thủy tinh hình tròn nói: "Em ngồi bên kia yên tâm tập lời thoại đi."
Tô Lê nhìn anh một lát, hỏi: "Vậy còn Giang thiếu thì sao?"
Giang Thần Hi cười nói: "Anh có một cuộc họp video." Nói xong, anh nhìn đồng hồ của mình: “Còn có một giờ."
"Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi?" Tô Lê nói, xoay người và rót cho anh một chén nước, nói: "Còn nữa, anh nhớ phải uống thuốc."
Giang Thần Hi nói: "Được." Anh nhận lấy cái chén do cô đưa tới, Tô Lê lấy thuốc cho anh uống dựa theo lời dặn của bác sĩ, nhìn anh nuốt thuốc vào, cô mới an tâm.
"Dì Trương nói anh không thích uống thuốc." Tô Lê nhìn anh, hỏi: "Vì sao vậy? Anh sợ đắng à?"