A Hào có chút ngại ngùng vuốt vuốt mũi, anh không nói gì cả.
Bình thường anh không phải là một người thích nói cười, bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ anh ngại ngùng như vậy, cảm giác có chút đáng yêu.
Tô Lê cười nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy anh đang xử lý chuyện về hạng mục khai thác nguồn năng lượng mới?”
A Hào “dạ” một tiếng,: “Hôm nay tiên sinh phải đi công tác, tôi chỉ có thể thay ngài ấy xử lý chút chuyện vặt mà thôi.”
Tô Lê nhìn anh, cô trầm mặc một lúc rồi nói: “Lẽ nào anh không cảm thấy quyết định lần này của anh ấy rất bị động hay sao?”
A Hào nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
Tô Lê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Gần đây Giang thiếu và Lục thiếu gia xảy ra chút chuyện, chắc anh cũng biết điều đó?”
A Hào gật đầu.
Tô Lê nói: “Vậy anh cảm thấy Giang thiếu rốt cuộc đang âm mưu cái gì?”
A Hào đồng ý ngay lập tức: “Tiên sinh tự có dự tính của mình, mỗi bước đi của anh ấy đều không phải không có suy tính, việc này tôi tin tưởng anh ấy, cho nên cho dù tình hình hiện nay như thế nào thì sớm hay muộn cũng sẽ có kết quả.”
Tô Lê nhìn anh, cô gật đầu rồi nói: “May là còn có anh ủng hộ anh ấy, nếu không thì anh ấy thật sự là một mình chiến đấu rồi.”
A Hào không nói gì cả.
Tiểu gạo nếp nằm trong lòng anh nhìn A Hào, tiểu gạo nếp duỗi tay ra chạm vào vết thương đã đóng vảy trên mặt anh.
A Hào duỗi tay nắm lấy tay tiểu gạo nếp, con bé vui vẻ nắm ngón tay anh lắc lắc…
Qua hai ngày, Giang Thần Hy từ Tân thành trở về, nhưng mà Tô Lê cả hai ngày rồi đều không gặp được anh, ngay cả A Hào bị thương cũng đến công ty.
Má Trương ở nhà cực kỳ sốt sắng, nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Sau khi kết thúc công việ Tô Lê bèn đi đến công ty của Giang Thần Hy.
“Mấy ngày nay má Trương bị các anh làm tức khiến tăng cả huyết áp.” Tô Lê ngồi trên sofa nói với Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cười cười, anh vừa gõ bàn phím vừa nói: “Anh đã bảo A Hào về nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy còn anh thì sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô, anh hơi do dự một lúc rồi nói: “Tí nữa chúng ta đi siêu thị, em muốn ăn gì?”
“Giang thiếu tự mình xuống bếp sao?” Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy gật đầu.
“Hay là ăn cà ri?” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy gật đầu đồng ý.
… …
Buổi tối, Giang Thần Hy đeo tạp đề tự mình xuống bếp làm một bàn đầy đồ ăn, mọi người vui vẻ dùng bữa.
Ăn xong bữa tối, Tô Lê đi vào phòng sách.
“Sao vẫn chưa ngủ vậy?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê nhìn anh, cô cười nói: “Hôm nay tâm trạng của Giang thiếu có vẻ không tệ.”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh duỗi tay ý bảo cô qua đây.
Tô Lê đi vòng qua cái bàn, cô ngồi lên đùi anh, hai tay vòng lên cổ anh, cô hỏi: “Có phải là có chuyện gì vui không?”
Giang Thần Hy cười nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
Tô Lê “ừ” một tiếng, cô cười nói: “Lâu lắm rồi không thấy Giang thiếu vui vẻ như vậy.”
Giang Thần Hy véo mũi cô, anh dịa dàng nói: “Đợi bận nốt đoạn thời gian này anh sẽ giành nhiều thời gian hơn cho em và con, có được hay không?” Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Thuận tiện… tổ chức luôn hôn lễ của chúng ta.”
Tô Lê nhìn anh, cô nói: “Cái này…không gấp.”
“Sao lại không gấp? Đã kéo dài bao lâu rồi, lẽ nào em định đợi đến khi tiểu gạo nếp làm phù dâu nhí thì mới tổ chức đám cưới hay sao?”
Tô Lê cười nói: “Ý kiến này hay.”
Giang Thần Hy gõ nhẹ vào trán cô, “Đừng có không để chuyện này ở trong lòng, anh đang rất nghiêm túc đấy.”
Tô Lê không nhịn được cười, cô nói: “Được rồi, mai em sẽ bao Hoa Hoa đi tìm vài người thợ thiết kế áo cưới đến thiết kế cho em, như vậy đã được hay chưa?”
Giang Thần Hy véo mũi cô, anh thở dài một cái rồi nói: “Sao anh có cảm giác em không để tâm đến chuyện này nhỉ? Những người phụ nữ khác khi nghe đấy chuyện đám cưới ít nhất cũng sẽ khóc vì vui mừng chứ?”
Tô Lê nhìn anh, cô cười nhẹ rồi nói: “Khóc cái gì mà khóc, đám cưới là chuyện sớm muộn, lẽ nào anh nghĩ em sẽ âm thầm mà gả cho anh sao?”
Giang Thần Hy nhướng mày, anh cười nói: “Được, vậy anh sẽ cho em một đám cưới như em mong muốn.
“Được.” Tô Lê gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy đổ chuông.
Giang Thần Hy duỗi tay ra ấn nghe điện thoại, Tô Lê nhìn anh, đầu dây bên kia có người đang nói gì đó, nhưng cô nghe không rõ.
Sau khi Giang Thần Hy nghe xong liền nở một nụ cười nhạt, “Được, tôi biết rồi…”
… …
Lại qua hai ngày.
Giang Thần Hy một mình ngồi ở trong phòng họp, anh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đến thất thần.
Thư ký đẩy cửa bước vào, “Giám đốc, Kiều đổng sự trưởng của tập đoàn Kiều thị đã đến rồi.”
“Mời ông ấy vào đi.” Giang Thần Hy nói.
Kiều Minh đi vào phòng, trên mặt là sự vui mừng.
Nhưng khi ông ta đi vào phòng họp trống không, ông ta ngây người ra rồi hỏi: “Người đến dự họp đâu?”
Giang Thần Hy cười nói: “Cuộc họp là vào lúc 2 giờ chiều.”
“Cuộc họp dời đến 2 giờ chiều tại sao thư kí lại bảo tôi đến đây trước?”
Giang Thần Hy ngồi ở chỗ, anh mỉm cười nhìn đối phương, anh nói: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy Kiều đổng sự trưởng ngài không cần thiết phải tham gia cuộc họp vào 2 giờ chiều nay.”
“Cái gì? Ý anh là gì?” Sắc mặt Kiều Minh trầm xuống.
Giang Thần Hy nói: “Kiều đổng sự trưởng, lúc trước ông là Cảnh Niên không phải thu mua cổ phần của nhau sao?”
Nói xong anh bèn dừng lại một lúc, anh ra hiệu bảo A Hào đặt một tập văn kiện lên bàn, anh nói tiếp: “Ông dùng cổ phần của công ty này đi vay không ít tiền? Ông muốn nhanh chóng kiếm lại tiền để bù vào chỗ bị thiếu hụt, cho nên tôi giúp ông một tay, để ông nhập cổ phần vào tập đoàn Giang thị, ông cũng muốn dựa vào công ty của tôi để giúp ông hồi phục nguyên khí, nhưng thật ngại quá, ông cho rằng việ cgias cổ phần của công ty này sẽ tăng sao? Ông cũng là người chơi cổ phiếu, lẽ nào ông chưa từng nghĩ đến việc có người ở đằng sau động tay động chân sao? Hiện nay ông có thể đi xem xem công ty đó có phải là sản nghiệp của Kiều thị hay không?”
“Giang Thần Hy!” Kiều Hân chết lặng, ngay sau đó ông ta liền nhấc điện thoại gọi điện, không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Kiều Minh trở nên trắng bệch, “Anh nói cái gì?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Thần Hy.
“Còn có…”
Kiều Minh đang định nói gì đó thì bị Giang Thần Hy chặn họng, rõ ràng Giang Thần Hy không muốn để ông ta lên tiếng, “Kiều đổng sự trưởng, bởi vì ông mượn vay tiền của chú Tiêu, lúc đầu ông muốn vay một số tiền lớn nên ông đã đem một công ty không tồi ra để thế chấp, quả đúng như đã tính, ông vừa mới đem công ty vừa từ bỏ dự án phát triển, một khi những tin tức này lọt ra ngoài, tôi nghĩ chắc sẽ có người đến tìm ông đòi tiền.”
Kiều Minh định nói gì đó nhưng trong họng giống như bị cái gì đó chặn lại.
Giang Thần Hy dừng một lát, “ Nhưng mà ông yên tâm đi, mười phút trước tôi đã giúp ông trả món nợ mà ông nợ chú Tiêu rồi, thứ chú Tiêu cần là tiền, còn thứ tôi cần là tất cả cổ phần của công ty đó, hiện nay, công ty đó của Kiều thị, đã là của tôi.”
Kiểu Minh nói, “Cho nên anh vẫn luôn không ngừng mở rộng nghiệp vụ của mình, từng bước chen chân vào các lĩnh vực như internet, tài nguyên, thật ra câu đã sớm tạo nên cái bẫy này để bẫy tôi rồi đúng không? Bao gồm cả việc lúc trước tên nhóc Lục Cảnh Niên thu mua cổ phần Kiều thị?”
Giang Thần Hy rũ mắt cười cười, “Những thứ đó đều là thứ Kiều Minh cảm thấy hứng thú nhất, tôi mà không dùng thứ ông hứng thú làm mồi câu thì ông làm sao sẽ tranh đoạt cùng với tôi chứ? Chỉ đáng tiếc, dự án đó hiện nay ông không thể không buông tay, bởi vì ông không còn năng lực để thực hiện dự án đó nữa, còn về người tiếp nhận dự án này, từ trước đến giờ vẫn là tôi và ông hợp tác với nhau, cho nên dự án này có sự tham gia của tập đoàn Giang thị. Ông tìm đủ mọi cách cướp được từ tay tôi, hiện nay tôi khiến cho ông phải ngoan ngoãn giao nó ra, ông lẽ nào thật sự cảm thấy tôi sẽ dễ dàng để ông trèo lên đầu tôi hay sao? Thứ Giang Thần Hy tôi muốn, khôn ai có thể cướp đi được.”
Sắc mặt Kiều Minh ngày càng tái mét, ông ta có chút không dám tin, ông ta lại gọi vài cuộc điện thoại, bỗng nhiên ông ta ý thức được cái gì đó,hai chân mềm nhũn ngã xuống.
“Cha!” Kiều Vy nghe tin bèn lập tức đến đây, cô ta kịp thời đỡ lấy Kiều Minh, “Cha,cha…”
Kiều Vy cũng biết được một chút ít, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, “Giang Thần Hy, anh là đồ độc ác! Vì để khiến tôi hoàn toàn tin tưởng anh, ngay cả đến anh em tốt của mình mà anh cũng có thể lợi dụng, anh thật sự cho rằng anh chiến thắng rồi sao? Vì để chiến thắng tôi mà anh bị mọi người vứt bỏ, xa lánh. Anh cảm thấy như vậy có tốt hay không? Anh làm sao ăn nói với ông nội anh?
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, anh lạnh lùng nhìn Kiều Vy, anh cười nói: “Vậy sao?” Nói xong anh giả vờ giống như vừa tỉnh ngộ, anh cười nói: “Các người thật sự không hiểu về tôi, lẽ nào các người không điều tra kỹ càng, dưới tên Giang Thần Hy có bao nhiêu tài sản sao?”
“Ý anh là, công ty đầu tư mà anh cùng Lục Cảnh Niên hợp tác… là của anh?” Kiều Vy trợn trừng hai mắt.
Giang Thần Hy nói, “Lúc trước tôi cùng Cảnh Niên diễn một màn kịch chosnh là để dẫn dụ các người đều lôi hết những thứ các người có ra.”
Kiều Vy không nhịn được bật cười, cô nói: “Anh thật sự cho rằng anh có năng lực đấy sao? Anh dùng tiền mua lại công ty này, vậy anh còn có bao nhiêu vốn để đi thực hiện dự án này?”