Tô Lê uống một ngụm nước chanh rồi chau mày lại nói: "Chị cũng không liên lạc được với Giang thiếu sao?"
Chị Thiệu Phương than một tiếng nói: "Đúng vậy, không thì chỉ cũng chẳng đau đầu như thế này, mấu chốt là chị không nhận được bất cứ chỉ thị nào của tổng tài, hiện giờ cũng chỉ có thể nói với bên ngoài đều là những tin đồn nhảm. Nhưng hiện giờ chị cần tìm tổng tài để hỏi cho rõ ràng, là sao chép hay là......"
Chị Thiệu Phương cũng không kìm được mà nói rất nhiều, sau đó liền vội vàng xin lỗi nói: "Xin lỗi, chị cũng chỉ là buột miệng nói ra."
Mối quan hệ giữa chị Thiệu Phương và Tô Lê đã vượt ra khỏi mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người quản lí, quan hệ giữa họ cũng không tồi, cho nên chị Thiệu Phương cũng không chỉ coi cô là nghệ sĩ dưới trướng của mình mà đã coi cô thành một người bạn.
Tô Lê vì bị cảm nắng mà sắc mặt trở nên không tốt, lạnh nhạt cười nói: "Không sao, trong giới giải trí, xảy ra những chuyện như này cũng khó tránh, chỉ là vừa nãy trước khi trở về em cũng đã gọi điện thoại vào số máy cá nhân của Giang thiếu nhưng cũng không có người bắt máy."
Thiệu Phương hít thở sâu một hơi, sau đó đưa tay ra xoa lên hai bên thái dương, vô cùng mệt mỏi.
Tô Lê uống một hơi nước chanh, hỏi: "Trước đây cũng từng gặp phải chuyện này sao?"
Nói tới đây chị Thiệu Phương tức điên lên nói: "Tính khí của ông chủ của chúng ta ấy mà, nếu như không muốn xuất hiện, dù người khác có vội tới mức bạc cả đầu thì cũng vô dụng."
Tô Lê im lặng một lúc rồi nói: "Chị Thiệu Phương, giúp em xin nghỉ hai ngày, em phải tới Hải Thành."
"Em muốn tới Hải Thành?" Thiệu Phương nghe xong liền hơi ngẩn người ra.
Tô Lê gật đầu cười nói: "Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xảy ra chuyện này, người làm vợ như em cũng phải đưa ra chút phản ứng, nếu như tin đồn li hôn cứ truyền rộng ra thế này thì sau này dù có nói gì hay làm gì, e rằng đều sẽ bị người ta nghi ngờ cuộc hôn nhân của bọn em, như vậy sẽ tạo nên những ảnh hưởng không tốt với Giang thiếu."
Thiệu Phương gật đầu nói: "Được rồi, tiểu Hoa, em đi đặt vé máy bay giúp Tô Lê."
Hoa Hoa lập tức lấy điện thoại ra xem, nói: "Chị Tô Lê, chị muốn ngày hôm nay qua đó sao, chị bị cảm nắng rồi."
Tô Lê nói: "Chị đã bảo dì Trương đi mua thuốc cho chị rồi."
Vừa dứt lời thì dì Trương cũng vừa mua thuốc về, "Thiếu phu nhân, mua được rồi, uống một lọ sẽ đỡ hơn rất nhiều."
Tô Lê nhận lấy lọ thuốc rồi mở nắp ra, cô ngửi thử xem mùi của lọ thuốc đó liền lập tức bị loại mùi đó làm cho khó chịu, cô chau mày rồi bóp mũi lại rồi uống lấy lọ thuốc, phút chốc cô cảm thấy đầu óc mình cũng trở nên tê dại.
Hoa Hoa ở bên cạnh chau mày lại hỏi: "Sao vậy?"
Tô Lê xua tay, một lúc sau mới bình thường trở lại, nói: "Không sao."
Hoa Hoa đặt vé máy bay cho cô lúc bảy giờ, giúp cô thu dọn hành lí rồi đưa cô tới sân bay.
Khoảng hai tiếng thì Tô Lê liền tới Hải Thành.
Vì ở Hải Thành có bão cuồng phong nên thời tiết khá mát mẻ, không nóng nực như ở Yên Thành.
Tô Lê đi xe tới thẳng khách sạn của Giang Thần Hy.
Nếu như nói Tô Lê không biết một chút nào về khách sạn mà Giang Thần Hy ở thì cũng không đúng, chỉ là Tô Lê cũng không phải là loại người thích theo dõi người khác, thậm chí là có biết cô cũng sẽ không lập tức điều tra, huống hồ là Giang Thần Hy đi công tác, một khi đi sẽ mất mấy ngày, trong những ngày đó bọn họ cũng không hề liên lạc qua điện thoại với nhau.
Tô Lê bắt xe đi tới khách sạn, Tô Lê tới đây cũng không phải để bắt quả tang gì, chuyện phiền phức vốn dĩ đã không ít, vì vậy khi tới khách sạn cô liền lên thẳng phòng VIP ở tầng thượng của khách sạn.
Số phòng khách sạn của Giang Thần Hy cô cũng biết.
Có điều hình như không có ai ở trong phòng, cô thầm hít sâu một hơi, ngồi lên trên vali hành lí xem điện thoại, đã hơn 10 giờ tối rồi.
Cô đưa tay lên sờ trán của mình, hình như có hơi sốt, 10 giờ, 11 giờ……
Tô Lê đi đi lại lại ở hành lang một lúc, có điều hình như Giang Thần Hy hình như không có ý định trở về.
Cô đứng im bất động, cuối cùng liền ngủ thiếp đi ở bên ngoài cửa……
Buổi tối Giang Thần Hy đi tiếp khách trở về, anh dựa đầu vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, A Hào báo cáo lại cho anh những tình hình mới nhất: “Tổng tài, thật sự không cần Thiệu Phương nghĩ cách giải quyết chuyện này sao, để dìm chuyện này xuống.”
GIang Thần Hy nghe xong, im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Cái người Kha Ninh đó hiện giờ thế nào rồi?”
A Hào đang lái xe cũng liếc gương chiếu hậu trong xe nói: “Vừa nãy phía bệnh viện gọi điện tới nói tình hình đã ổn rồi, bác sĩ nói liều lượng thuốc không chuẩn, nhiều hơn một chút, vả lại cô ấy bị mẫn cảm với một số thành phần trong thuốc, cho nên mới xuất hiện những triệu chứng đó.”
“Cô ấy tỉnh táo lại thì nói với tôi, tôi phải tự mình đi hỏi cô ấy.” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.
A Hào nhìn Giang Thần Hy nói: “Tổng tài, anh chắc chắn cái người Kha Ninh đó không liên quan gì tới bọn họ chứ? Tôi vẫn cảm thấy cô Kha Ninh này bỗng dưng xuất hiện mang theo ý đồ gì đó.”
Giang Thần Hy đáp: “Cô ta quả thực có ý đồ, có điều người sai khiến đứng ở đằng sau.”
A Hào im lặng một lúc rồi nói: “Ý của tổng tài là……”
Giang Thần Hy nhìn ra khung cảnh tối đen ở bên ngoài cửa xe,nói: “Cô ta là quân bài của Giang Tiểu Ngữ, nhưng rõ ràng là giá trị lợi dụng của người tên Kha Ninh này đã được những người khác phát hiện.”
A Hào gật đầu nói: “Vậy tổng tài, giờ chúng ta chỉ im lặng quan sát sao? Nhưng scandal lần này ảnh hưởng rất lớn tới anh. Hội đồng quản trị, bên phía khách hàng thực sự không dễ nói chuyện. Hay là tìm Thiệu Phương nhé?”
Có điều Giang Thần Hy cũng không trả lời lại, hình như anh hoàn toàn không có ý định giải quyết.
Tới khách sạn, bọn họ đi thẳng tới tầng thượng, ngón tay Giang Thần Hy kẹp một điếu thuốc, hút vài hơi để lấy lại tinh thần.
Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Tô Lê nằm co người trức cửa phòng.
Bước chân của Giang Thần Hy hơi chậm lại, ánh mắt cũng trầm xuống.
Ngày hôm đó ngay cả một tiếng anh cũng không nói với cô mà đã tới Hải Thành. Có những chuyện, anh cần thời gian để từ từ suy nghĩ thấu đáo.
Ví dụ cuộc hôn nhân với Tô Lê và quan hệ với cô.
Anh đứng bên cạnh nhìn cô.
Cô thu mình vào sát góc tường, giống như một cô hồ li nhỏ đang ngủ say, thật sự rất ngoan.
Anh hít sâu một hơi, tiến người lại, cẩn thận bế cô vào trong lòng.
Tô Lê hình như bị làm cho tỉnh, cô chau mày lại cố gắng mở mắt ra, ti hí nhìn Giang Thần Hy.
A Hào lập tức ấn mật mã mở cửa ra.
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói với A Hào: “Tới bảo nhân viên khách sạn mang thuốc hạ sốt tới đây.” Ôm cô trong lòng, có thể cảm nhận được người cô rất nóng.” “Vâng.” A Hào lập tức đáp lại, đợi bọn họ vào trong liền giúp anh đóng cửa phòng lại.
Giang Thần Hy ôm Tô Lê vào trong phòng, giúp cô cởi đôi giày cao gót ra rồi cẩn thận đắp chăn lên người cô.
Lúc này Tô Lê cũng dần tỉnh lại, vì bị cảm nắng nên đầu óc cô rất mơ hồ, cô nhìn Giang Thần Hy, sắc mặt dù có chút nhợt nhạt nhưng vẫn mỉm cười với anh: “Giang thiếu, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Giang Thần Hy rót cho cô chút nước, trầm giọng nói: “Sao lại sốt cao như vậy?”
Tô Lê khẽ động đậy hai hàng lông mì dài của mình, cười nói: “Cảm nắng rồi.”
Giang Thần Hy nhìn cô, im lặng một lúc rồi đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại trong phòng nhìn Tô Lê hỏi: “Đói rồi sao? Muốn ăn gì?”
Tô Lê nhìn anh, thái độ của Giang Thần Hy không nóng cũng không lạnh, dường như đang có ý cố tình né tránh.
Trên thực tế, tình trạng này vẫn luôn kéo dài từ khi cô lừa gạt Giang Thần Hy.
Nhưng cảm giác này cũng không lạ lẫm chút nào, đây là dáng vẻ của bọn họ khi sống cùng nhau ngày trước.
Giang Thần Hy sẽ không đối xử quá lạnh nhạt với cô, nhưng cũng chẳng có tình cảm nào khác.
Tô Lê sà vào trong lòng anh, nũng nịu nói: “Giang thiếu, em bị đau đầu, buồn nôn, khó chịu.”
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn người phụ nữ ở trong lòng, bình thản nói: “Vậy thì ăn một ít cháo nóng, anh đã bảo A Hào đi mua thuốc cho em rồi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, híp mắt lại cười nói: “Giang thiếu, dường như anh hoàn toàn không vui chút nào?”
Giang Thần Hy hơi nhếch nhếch khóe môi, trầm giọng nói: “Sao có thể chứ?”
Tô Lê vòng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng anh, nói: “Giang thiếu, em không sao, anh đi tắm đi, em nghĩ Giang thiếu đi tiếp khách xong chắc cũng chưa ăn gì, em đi gọi đồ ăn, được không?”
“Thực sự không sao chứ? Em còn đang sốt nữa đó.”
Tô Lê cười nói: “Chỉ là bị cảm nắng chút thôi. Giang thiếu đi tắm rửa thay đồ đi.”
Giang Thần Hy cười, mang theo sự chiều chuộng vuốt ve khuôn mặt cô nói: “Được.” Dứt lời bèn đứng dậy, bước vào phòng tắm.
Nhưng bước tới cửa nhà tắm, anh vẫn dừng bước lại quay đầu lại nhìn Tô Lê.
Cô đang nhìn thực đơn gọi điện thoại……
Cũng không biết trong lòng là cảm giác bất giờ, kinh ngạc hay là vui mừng nữa?
Tô Lê đợi anh bước vào, mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà tắm, sau đó bất lực mỉm cười.
Cô xoa nhẹ hai bên đầu của mình, rót một ly nước uống vài ngụm lấy lại tinh thần để thả lỏng bản thân hơn một chút.
Khoảng 10 phút sau, Giang Thần Hy bước ra ngoài, Tô Lê nói: “Em đã gọi cháo và mì. Anh thấy thế nào?”
Giang Thần Hy gật đầu, nói: “A Hào mang thuốc tới chưa?”
Tô Lê gật đầu, “Ừ, mang tới rồi, nói là thuốc hạ sốt, còn có thuốc đau họng gì đó……”
Giang Thần Hy mỉm cười nói: “Em sốt cao như vậy còn tới đây làm gì?”
“Kiểm tra anh đó.” Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Ông xã bị người phụ nữ khác bám lấy, em phải tới xem rốt cuộc là người phụ nữ nào.” Giang Thần Hy lấy một điếu thuốc rồi ngồi đối diện cô trầm giọng nói: “Từ khi nào mà quan tâm tôi như vậy?”
Tô Lê nghe xong, ngây người ra một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy……