Cô đứng ở trước cửa thang máy, Giang Thần Hy bước tới sau lưng Tô Lê, hình bóng anh được phản chiếu từ cửa thang máy, Tô Lê hơi hướng mắt nhìn về phía anh, sau đó nhìn GIang Thần Hy trên người vẫn vương lại một chút tuyết trắng, mỉm cười nói: “Giang thiếu, trùng hợp vậy?”
Giang Thần Hy lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì cả.
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Giang Thần Hy từ sau lưng cô bước thẳng vào bên trong.
Tô Lê cũng bước theo anh vào trong.
Không có them ai đi vào, ngay cả A Hào cũng đứng ở bên ngoài bấm thang máy cho họ đi lên.
Thang máy di chuyển tới thẳng tầng thượng, Tô Lê bước theo anh ra ngoài, đi vào trong phòng làm việc.
Có điều Tô Lê cũng rất chủ động, cô cười nói: “Loại sâm Mĩ mà lần trước em mua cho anh anh đã ăn hết rồi chứ? Hôm nay em cũng mua cho anh một chút sâm Mĩ thượng hạng.”
Giang Thần Hy thuận tay cởi áo khoác của mình ra, không trả lời lại cô, sau đó treo áo khoác lên trên móc treo quần áo ở cạnh đó, mang theo chút chậm chạp ngồi lên sô pha, còn cô tự mình tới phòng pha trà, pha cho anh một cốc sâm rồi bưng qua đó.
Giang Thần Hy híp mắt nhìn cô, hơi nhếch nhếch miệng.
Anh lấy một điếu thuốc sau đó hít một hơi rồi lạnh nhạt nói: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Lê nhìn anh, đã một tháng không gặp, nhưng anh vẫn không thay đổi gì cả.
Trước đây một hai tháng không gặp nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không có gì đặc biệt.
Tô Lê nhìn anh, lạnh nhạt cười, trong con mắt đẹp đẽ mang theo sức quyến rũ vô cùng, nếu như cô cần dỗ dành một người đàn ông trở nên vui vẻ, có lẽ chỉ cần dùng ánh mắt và mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên là có thể khiến cho người ta gục ngã.
“Giang thiếu, em đến là để bàn với anh về vai diễn của em, không biết Giang thiếu có thời gian không?’
Giang Thần Hy nhả khói thuốc ra, nheo mắt lại cười nói: “Vai diễn?”
“Đúng vậy, em nghe chị Thiệu Phương nói, anh muốn đẩy vai diễn của em sang cho một người khác?” Tô Lê cười khỉnh nói.
Giang Thần Hy ngược lại bình thản nói: “Lẽ nào bây giờ chúng ta không nên nói về chuyện li hôn sao?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu, chuyện đó chẳng qua cũng chỉ kí tên một cái là được, thực ra anh cũng biết, đơn li hôn giữa chúng ta không có vấn đề gì cả không phải sao? Anh hà tất phải làm khó luật sư Vương và làm khó em?”
Ánh mắt của Giang Thần Hy trầm xuống, lạnh nhạt cười nói: “Em ầm ĩ đòi li hôn với tôi, nhưng chi phí chi trả cho luật sư Vương thì lại bắt tôi chịu, em cảm thấy là tôi đang làm khó em hay em đang làm khó tôi đây, hả?”
Tô Lê nhìn anh nói: “Giang thiếu, đó đều là những gì mà luật sư Vương của anh nói, nếu như anh không kí tên thì chúng ta không thể li hôn, anh cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, luật sư Vương cũng đâu phải người làm không công, dù sao cũng không thể nợ tiền lương của anh ấy, giờ anh là chồng của em, vả lại trước khi kết hôn chẳng phải anh nói về phương diện kinh tế, anh sẽ không bạc đãi em, không phải sao? Huống hồ, ngoài việc đơn li hôn là em chủ động tìm luật sư Vương ra thì những chuyện còn lại đều là ý của anh, luật sư Vương không phải đều làm theo ý của anh sao? Vì vậy theo lí mà nói thì chuyện này nên do anh gánh vác.”
Giang Thần Hy mỉm cười nói: “Một tháng không gặp, tôi cứ nghĩ em ở bên ngoài chịu khổ như vậy thì sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, không ngờ thả em ra, tính cách liền trở nên ngang ngược hơn.” Tô Lê nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Giang thiếu không muốn li hôn, không phải là do chung sống với em lâu ngày mà nảy sinh tình cảm rồi đấy chứ?”
Giang Thần Hy lại hít them một hơi thuốc bình thản nói: “Li hôn là chuyện lớn, Giang thiếu phu nhân, em cho rằng tìm luật sư làm thủ tục li hôn là xong sao?”
Tô Lê chau mày lại: “Đối với Giang thiếu thì li hôn mới là chuyện lớn sao?”
“Vậy em cho rằng cái gì mới là chuyện lớn?” Giang Thần Hy hỏi ngược lại cô: “Chuyện li hôn thì muốn dùng hai tờ giấy để giải quyết? Nhưng vừa nghe nói tôi tìm người đóng thay vai diễn của em thì em liền sốt ruột? Sao vậy, vai diễn còn quan trọng hơn cả việc li hôn sao?”
Tô Lê nghe xong, không nhịn được cười nói: “Em cũng phải ăn cơm, không có được vai diễn em sắp chết đói rồi.”
“Ngoan ngoãn làm Giang thiếu phu nhân, thì em sẽ không bị chết đói đâu.” Giang Thần Hy nhìn cô lạnh nhạt nói.
Tô Lê nhếch miệng híp mắt cười nói: “Giang thiếu, giờ em đã không còn giá trị lợi dụng gì đối với anh nữa rồi, anh hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Không có vai diễn thì em sẽ phải hít gió sống qua ngày, Giang thiếu muốn bợ đỡ người tình mới của mình, hà tất phải làm liên lụy đến em?”
Giang Thần Hy tiến lại gần, đưa tay ra nhét mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn trước mặt, cười khỉnh một tiếng nói: “Giang thiếu phu nhân từ khi nào mà trở nên thiếu thú vị như vậy? Tuy rằng Giang Thần Hy tôi không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng cũng đã là người có gia đình, làm sao có thể ra ngoài lăng nhăng với những người phụ nữ khác được chứ?”
Giang Thần Hy hơi nheo mắt lại nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên cơ thể cô.
Tô Lê vẫn mỉm cười như lúc trước nhìn anh nói: “Hay là Giang thiếu cảm thấy bao nhiêu năm nay tốn quá nhiều tiền nuôi một trái tim bẩn thỉu rồi nên bây giờ muốn đòi lại?”
Giang Thần Hy nghe xong, ánh mắt trở nên trầm xuống.
“Cho nên bây giờ Giang thiếu muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi rồi?” Tô Lê mỉm cười thật xinh đẹp, giống như là không có chuyện gì xảy ra, cô hít thở sâu một hơi nói: “Tiền thì em không trả nổi, tiền và đồ vật mấy năm nay Giang thiếu tặng cho em, em đều tiêu và bán đi hết rồi, cho nên nếu anh cần, thì trái tim bẩn thỉu trong người em sẽ ngay lập tức móc ra đưa cho anh nếu như anh cần.”
Từ đầu tới cuối Tô Lê vẫn luôn mỉm cười, mặc dù nói một cách rất tàn nhẫn nhưng cô lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện này chẳng có liên quan gì tới cô.
Đây là chuyện mà Giang Thần Hy không muốn nhắc lại nhất, nhưng cô lại hết lần này tới lần khác nhắc lại.
Thậm chí Giang Thần Hy còn cảm thấy, Tô Lê là cố ý làm như vậy, dường như cô biết, anh rất bài xích chuyện này, nên mới quyết định hết lần này tới lần khác nhắc tới nó.
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi nói: “Giang thiếu, em cũng từng nói rồi, em chỉ muốn tự mình kiếm cơm những thứ khác em đều không cần. Đó chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, anh đưa vai diễn đó cho em hay cho người khác thì cũng đâu có gì khác biệt? Giang thiếu sẽ không phải vì tiếc chút thù lao nhỏ đó cho em chứ?”
Giang Thần Hy lại lấy một điếu thuốc hút một hơi, cười khỉnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trước đây muốn dỗ dành tôi ít nhất còn muốn sà lòng tôi, sao vây, em cảm thấy như vậy liền có thể thuyết phục tôi thay đổi ý định sao?” Dứt lời, anh đẩy cốc sâm trước mặt ra nói: “Lạnh rồi, không phải em nói dạ dày tôi không tốt không uống lạnh được sao?”
Tô lê cười, lập tức bưng cốc sâm bước vào phòng pha trà, nhưng không ngờ là hết nước nóng mất rồi, Tô Lê vội vàng đun lại nước.
Giang Thần Hy bước thẳng vào trong, một tay nắm chặt lấy tay của cô, sau đó nghiêng người ấn cô vào chiếc tường phía sau.
Tô Lê không hề phản kháng, sau đó Giang Thần Hy liền tiến lại gần hôn lê đôi môi của cô.
Từ trước tới nay Tô Lê đều không hề phản kháng, mới nghiêng đầu một chút đã không biết phải chống lại anh ấy thế nào.
Cô lùi vài bước, Giang Thần Hy cũng lùi theo.
Anh ấn người cô vào tường, hai cánh tay nắm chặt lấy tay cô, khiến cô không nhúc nhích nổi.
Tô Lê biết phản kháng chẳng có tác dụng gì, cho nên cô liền dùng lực cắn lấy chiếc lưỡi của anh.
Giang Thần Hy có chút đâu liền chau mày lại, nhưng những đau đớn đó dường như không thể khiến cho anh dừng lại.
Tô Lê thấy vậy liền không khách khí nữa mà dùng sức cắn mạnh hơn, mãi cho tới khi cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mùi máu tươi ở trong miệng.
Cuối cùng, Tô lê cảm thấy nếu tiếp tục duy trì như vậy thì anh sắp bị cô cắn đứt một miếng thịt rồi, cô thả anh ra, trong miệng của cả hai người đều là máu.
Giang Thần Hy hừm một tiếng, sau đó dùng tay lau sạch đi một ít máu còn dính ở trên khóe miệng.
Tô Lê nhìn anh, đúng lúc này thì nước sôi.
Tô Lê bưng thẳng cốc trà qua đó, mỉm cười nói: “Giang thiếu, uống ly trà hạ hỏa đi. Sâm Mĩ có tác dụng hạ hỏa rất tốt.”
Giang Thần Hy nghiến răng nhìn cô nói: “Tô Lê!” Rõ ràng là miệng anh đều bị cô cắn bị thương rồi, uống nước nóng vào, chẳng phải càng đau hơn sao?”
Anh đưa tay ra nắm lấy cằm cô, tiến lại gần ôm chặt lấy cô từ phía sau trầm giọng nói: “Đồ xấu xa, em tốt nhất nên nhớ cho kĩ, hậu ủa của việc em cố ý trêu chọc tôi em sẽ không gánh vác nổi đâu, đừng có quên, em có thể gánh vác được chuyện này nếu như tôi trực tiếp rút vốn đầu tư bộ phim này hay không.”
Tô lê cười nói: “Dù sao cho giờ em dỗ dành anh anh cũng sẽ không cảm kích, vả lại anh là cố ý làm khó em, thực ra anh là kim chủ, mọi chuyện không phải chỉ là một câu nói của anh sao? Nếu như thực sự em lên giường với anh thì cái gì cũng có, vậy thì em ở bên Giang thiếu bao nhiêu năm nay, số lần cùng anh lên giường có lẽ đã đuổi kịp với những diễn viên leo lên bằng quy tắc ngầm rồi, nhưng mà có tác dụng gì không? Em vẫn là một nữ minh tinh vô danh, đến một diễn viên nhỏ cũng không bằng, đến cuối cùng vẫn chỉ là một người không đáng nhắc tới, vì vậy nếu như đã như vậy thì em còn cần cố gắng dỗ dành anh làm gì? Dù sao Giang thiếu vẫn lòng dạ sắt đá đối xử với em không phải sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chau mày lại, nói nhỏ bên tai cô: “Sao vậy, cuối cùng cũng tức giận rồi sao? Cảm thấy oan ức rồi?”
Tô Lê chau mày nhìn anh, trầm mặc không nói.
Giang Thần Hy cất giọng trầm bên tai cô: “Tôi rất dễ dỗ dành, chỉ là cô hồ li nhỏ của tôi vẫn không chịu nghe lời. Ngoan hơn một chút, nghe lời hơn một chút, không phải là sẽ có được tất cả rồi sao, hả?”
Tô Lê nghiến răng lại, Giang Thần Hy thấy vậy càng tiến lại gần, nhìn cô nói: “Sao vậy? Sao lại không nói gì nữa?”
Dứt lời, anh liền không khách khí ấn người cô lên bức tường phía sau, cảm giác lành lạnh khiến cô co người lại, Giang Thần Hy nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng cười nói: “Tôi nói rồi mà, hồ li đến cuối cùng vẫn là hồ li, dù nuôi bên người bao nhiêu lâu thì tính cách hoang dã vẫn rất khó tôi luyện!”