Anh mỉm cười lại gần, thuận tay lấy chiếc khăn choàng của mình khoác lên người Tô Lê, ánh mắt trở nên dịu dàng nói: “Nhiệt độ điều hòa của hội trường rất thấp, em ăn mặc phong phanh như vậy sẽ bị lạnh đó.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được bật cười nói: “Chẳng phải Giang thiếu nói sẽ tới muộn sao?”
Giang Thần Hy tỉ mỉ giúp Tô Lê khoác chiếc khăn lên người, rồi chiều chuộng vuốt nhẹ lên sống mũi của cô nói: “Anh tới muộn một chút em liền không đợi anh nữa? Một mình chạy tới đây em có phải bị người khác hiểu lầm rồi không?”
Tô Lê nghe xong liền bật cười: “Đúng vậy. Phương tiểu thư còn nói muốn giúp em nữa.”
Giang Thần Hy cười nói: “Giúp em chuyện gì vậy? Giúp em tìm bạn trai mới sao?”
Tô Lê trừng mắt nhìn anh.
Giang Thần Hy cũng âm thầm ôm lấy cô vào trong lòng. Tô Lê theo bản năng dụi đầu vào trong lòng anh, cô dùng mũi để hít ngửi mùi hương thanh mát mà sảng khoái trên người anh.
Giang Thần Hy mỉm cười lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay của người chủ nhân bữa tiệc nói: “Thật ngại quá, hôm nay tôi tới muộn rồi.”
Phương Trung Đình là bố của Phương Nghiên, ông ta đương nhiên là rất vui mừng với sự xuất hiện của Giang Thần Hy, lập tức cười nói: “Đâu có chứ, Giang thiếu cậu bận trăm công nghìn việc, cậu có thể tới đây đúng là vinh dự cho chúng tôi.”
Giang Thần Hy cười nói: “Bác Phương khách sáo rồi.” Dứt lời, bèn đưa tay ra bắt tay với bố của Diệp Minh nói: “Bác Diệp, hoan nghênh.”
Mọi động tác của Giang Thần Hy đều rất có khí chất, sức hấp dẫn của anh thực sự quá lớn, khiến cho những người chị người em kia của Phương Nghiên ở bên cạnh đều say đắm không rời.
Ánh mắt của Tô Lê lướt qua người bọn họ một lượt, rồi thân mật tựa vào lòng Giang Thần Hy, mặc dù Giang Thần Hy vẫn đang bận chào hỏi với những người khác nhưng anh vẫn rất để tâm đến người phụ nữ trong lòng.
Rất nhanh, Giang Thần Hy liền gật đầu chào hỏi với tất cả mọi người, sau đó kéo Tô Lê bước về phía đại sảnh ở đằng sau.
“Sao lúc trước em lại không phát hiện ra Giang thiếu lại hấp dẫn phụ nữ tới vậy chứ.” Tô Lê khoác lấy cánh tay anh cười nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng cười.
Có điều đoạn đối thoại giữa hai người họ rất nhanh đã kết thúc, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy cháo hỏi với một người khác, nói xong liền rời đi.
Giang Thần Hy thu tầm mắt lại nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Là do trước đây em không hề chú ý tới việc những người phụ nữ có để ý tới anh hay không.”
Tô Lê nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ tinh nghịch, hai tay của cô đặt lên bụng của anh, nũng nịu nói: “Giang thiếu, em chỉ là không thích làm một người phụ nữ hay đố kị.”
“Người phụ nữ hay đố kị?”
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười nói: “Em cũng biết ghen tị sao?” Tô Lê nhìn anh híp mắt cười nói: “Đương nhiên rồi, cũng giống như đám người vừa nãy cứ nhìn anh chằm chằm, em không vui chút nào.”
“Ồ?” Giang Thần Hy nghe xong hơi chau mày lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Cho nên ban nãy em nũng nịu như vậy là bởi vì tức giận rồi sao?” Tô Lê ừ một tiếng.
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa ngón tay thon dài lên vuốt ve khuôn mặt cô, mỉm cười, trầm giọng nói: “Bất luận là những gì em nói là thật lòng hay chỉ để dỗ dành tôi vui vẻ thì có thể nghe được như vậy khiến tôi rất vui.”
Tô Lê nhìn anh, ánh mắt có hơi hoảng hốt, cười nói: “Giang thiếu, anh sẽ không vì để dỗ em vui mà……”
Nhưng lời nói sắp thốt ra rồi liền thu lại.
Mấy ngày nay hai người họ vẫn chung sống thân mật với nhau như khi trước, nhưng Tô Lê cũng không phải là không phát hiện ra chuyện đang đè nặng trong lòng Giang Thần Hy, cô đã lừa anh, nhưng trước giờ anh không hề muốn cô phải giải thích điều gì, anh chỉ cần một câu nói thật của cô, chỉ cần cô thẳng thắn nói cho anh sự thật. Nhưng mà đợi nhiều ngày như vậy, Tô Lê từ đầu tới cuối vẫn không hề nói gì, sự kì vọng ban đầu hiện giờ chỉ còn sót lại nỗi thất vọng.
Tô Lê nhìn anh cười nói: “Chúng ta vào trong đi, bên ngoài có chút nóng nực.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng rồi cũng không nói thêm câu nào.
Đằng trước chính là cổng sau của Hoa Lê, chính là hội trường của hôn lễ buổi tối ngày hôm nay.
Những hàng hoa hồng được bày trí ở hai bên tỏa ra hương thơm và sức sống ngát trời. Những bông hoa hồng được đặt gọn gang ở hai bên lối vào.
Đi tới chỗ hòm phong bì, Giang Thần Hy liền viết tên mình lên phong bao.
Tô Lê vừa muốn đưa tay ra với lấy chiếc bút để ghi tên liền nhìn thấy Giang Thần Hy đang giúp cô viết tên của cô lên trên đó.
Có người đưa cho Giang Thần Hy một bông hoa cài nói: “Giang tiên sinh, tối hôm nay tất cả những người tới đây chúc phúc cho cô dâu đều phải cài hoa, đó là biểu thị cho lời chúc phúc dành cho cô dâu.”
Một người khác còn dè dặt nói thêm: “Giang thiếu, trên bông hoa này còn có số nữa, lát nữa cô dâu chú rể sẽ có bất ngờ dành tặng cho mọi người.”
Giang Thần Hy nhận lấy bông hoa rồi đeo lên tay của Tô Lê, chỉ nghe thấy anh hạ thấp giọng nói: “Lại còn có bất ngờ nữa, em nói xem là thứ gì?”
Tô Lê nhìn anh, Giang Thần Hy từ đầu tới cuối đều híp mắt nhìn cô, cô bỗng nhiên cười nói: “Không biết nữa, có lẽ là một cái phong bào lớn nhỉ? Những trò tầm thường như vậy cũng chỉ có người như Phương Nghiên mới nghĩ tới.”
Giang Thần Hy ngẩng đầu lên, hướng mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu như là anh, anh cũng sẽ bày ra một trò tầm thường hơn cả như thế.”
“Gì cơ?” Tô Lê tò mò nhìn anh.
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Bốc thăm, người bị bốc phải thì bắt buộc phải trả lời một câu hỏi, hơn nữa còn phải trả lời thật lòng.” Tô Lê nhìn anh, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút rồi cười nói: “Trò chơi nói thật hay hành động sao? Hóa ra Giang thiếu cũng biết trò chơi này.”
Giang Thần Hy giúp cô cài hoa, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nghe thấy anh ừ một tiếng, im lặng một lúc rồi anh lạnh nhạt nói: “Trước đây…..từng chơi với Lạc Nhan.”
Lạc Nhan? Lạc Nhan sao?
Không biết là vô tình hay cố ý, lúc Giang Thần Hy nói ra câu đó, trong lòng Tô Lê có chút thê lương.
Nhưng cô ầm thầm tự nói với lòng mình rằng, đối với chuyện của Lạc Nhan, cô cũng không nên để ý tới làm gì. Nếu như Giang Thần Hy đã không muốn truy cứu chuyện của cô với Trần Miễn, vậy thì cô cũng không có tư cách quan tâm tới chuyện của anh và Lạc Nhan, thế là bèn hít sâu một hơi rồi cười nói: “Vậy sao.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói thêm gì, anh nắm lấy tay của cô, trầm giọng nói:”Đi vào thôi.”
Tô Lê nhìn anh, lại nhìn thấy đôi tay của anh đang nắm chặt lấy tay của mình, trong phút giây đó, cô bỗng nhiên xúc động tới mức muốn khóc.
Cô âm thầm hít sâu một hơi, nhìn anh, rồi lại nắm chặt lấy tay anh cười nói: “Được.”
Cô biết cô không còn cách nào để tự nhiên như lúc trước được nữa, không thể bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều làm như không có chuyện gì.
Cô muốn giải thích gì đó, nhưng cô lại phát hiện ra, có một số chuyện giải thích cũng bằng thừa, mà những lời nói thật đó……cô cũng không nói ra nổi.
Trước giờ cô đều không cho rằng mình là một người phụ nữ tốt, cô vẫn luôn cảm thấy mình sống rất ích kỉ, bất luận là chuyện gì, cô cũng sẽ không suy nghĩ cho người khác, càng sẽ không làm chuyện gì khiến bản thân phải khó xử.
Trước khi Giang Thần Hy xuất hiện, người cô quan tâm nhất chính là Trần Miễn.
Đó là người thân duy nhất của cô, là người duy nhất trên thế giới này mà cô có thể nương tựa vào.
Hiện giờ thì lại có thêm Giang Thần Hy.
Vốn dĩ cho rằng, cô và Giang Thần Hy không thể trở thành chỗ dựa cho nhau, cô vẫn có thể vô lo vô nghĩ mà sống tốt.
Nhưng hiện giờ thì sao? Hiện giờ cô đã có thêm một người đàn ông mà bản thân có thể dựa vào.
Nhưng ông trời lại giống như là đang chơi đùa với cô.
Hai người này với cô đều rất quan trọng, nhưng họ lại là đối thủ của nhau, nhưng chuyện khiến cô càng cảm thấy buồn cười và bất lực hơn là, bất luận là cô làm gì, đều sẽ gây tổn thương đến hai người họ, nhưng cô lại không hề muốn làm tổn thương tới ai hết.
Nhưng tới cuối cùng, vì Trần Miễn mà cô đã lừa gạt Giang Thần Hy……
Nhưng cô cũng không muốn hủy hoại Trần Miễn, bởi vì cô hiểu rằng, Trần Miễn chỉ là nhất thời nghĩ không thông, cô vẫn luôn tin rằng Trần Miễn từ đầu tới cuối vẫn luôn là người chỉ biết nấu nướng chăm sóc cho cô chứ không phải là người không từ thủ đoạn.
Ở bên một góc khác của hành lang, Diệp Minh đang ngắm nhìn bóng lưng của hai người họ, ánh mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ là lóe qua thôi, rất nhanh anh đã thu ánh mắt của mình lại.
Nắm tay vốn dĩ đang nắm chặt lại cũng đã dần buông ra.
“Sao vậy? Vẫn không can tâm sao?”
Từ phía sau truyền tới giọng nói châm biếm của Phương Nghiên.
Diệp Minh quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tôi đi bận chút việc đã.”
Dứt lời, anh định xoay người rời đi nhưng bị Phương Nghiên gọi lại.
Diệp Minh ngẩng đầu nhìn cô, nói một cách lạnh nhạt: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Phương Nghiên lê bộ váy cưới xinh đẹp đi tới trước mặt Diệp Minh, thân mật giúp anh chỉnh lại cà vạt rồi nói: “Nhưng cho dù anh có không can tâm, thì anh cũng đã là chồng của Phương Nghiên em, còn Tô Lê dó…hư, cho dù cô ta có li hôn với Giang Thần Hy thì cũng không tới lượt anh.”……
Hôn lễ bắt đầu ở một nơi vô vị là bữa tiệc cocktail và cũng kết thúc ở đó……
Tô Lê giống như một giống như một con bướm kiều diễu xinh đep, từ đầu tới cuối cô vẫn đi theo sau Giang Thần Hy, không hề rời khỏi anh nửa bước.
Cô không phải là đang muốn dỗ dành anh mà là cô muốn ở bên cạnh anh.
Trần Miễn từ đầu tới cuối đều đứng ở đằng xa nhìn Tô Lê, nhưng ánh mắt của Tô Lê đều hướng lên người Giang Thần Hy, dường như hoàn toàn không nhìn thấy anh……
Bởi vì quả thực có chút đói, nên Tô Lê lấy một ít đồ ăn ở trên bàn rồi bương tới một góc ngồi ăn, cô đưa một miếng bánh ngọt vào trong miệng.
Là hương vị sô cô la, mùi vị vừa ngọt vừa đắng này cũng không ngọt tới mức phát ngấy.
Giang Thần Hy bưng một ly sâm banh tới, đưa tay ra ôm lấy eo cô hỏi “Hôm nay có chỗ nào không khỏe sao?”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Không sao, sao Giang thiếu lại hỏi vậy?”
Giang Thần Hy nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Hôm nay anh thấy em rất ngoan, cũng không nói nhiều như trước.”
Tô Lê múc một miếng bánh rồi đút vào miệng cho Giang Thần Hy, cười nói: “Em ngoan một chút mà Giang thiếu không vui sao?”