Bà ta châm một điếu thuốc, một người đàn ông từ phòng tắm bước ra, “ Sao thế, đang nghĩ gì sao?” bàn tay ông ta sờ mó trên đùi của bà ta.
Trần Như Nguyệt nhìn ông ta một cái: “ anh rốt cuộc khi nào mới cho em được câu trả lời? tập đoàn Giang Thị bây giờ đã nằm trong tay em rồi, nhưng cả anh và em đều biết, Giang Thần Hy ở tập đoàn nhiều năm như vậy, cao thâm đế cố, anh có nắm chắc là sẽ hạ bệ được cậu ta? Giang Thần Hy rời đi, thì vài hạng mục của công ty cứ thế mà đi theo, vả lại ai mà không biết, tập đoàn trong thành phố, chính là công ty mà cậu ta đã giấu chúng ta gầy dựng nên.”
Người đàn ông cười rồi đáp: “ có những chuyện không thể gấp gáp được, còn nữa, em bảo con trai chúng ta đừng quá gấp như vậy, một hơi không thể húp hết được bát canh nóng, Giang Thị là tâm huyết em đã mong muốn bấy lâu nay, không phải cũng về tay em rồi đấy sao?”
Sắc mặt Trần Như Nguyệt trùng xuống, gạt phắt đi bàn tay không an phận, trầm giọng nói: “ Em cảnh cáo anh, đừng có suốt ngày con trai con trai, Hạo Đông bây giờ mang họ Giang, lần này nếu như không phải lão gia biết được chuyện của chúng ta, em cũng không đẩy ông ấy xuống cầu thang như vậy, vả lại không biết có phải là trùng hợp không, việc Kiều Vi xảy thai là do có người cho cô ta uống thuốc bỏ thai, thật trùng hợp lại chính lúc trước tuyên bố di chúc, đứa bé lại không giữ được, tuy là bây giờ cổ phần của Hạo Đông là lớn nhất nhưng quyền cổ phần của lão gia một ngày chưa lấy được vào tay em vẫn không thể an tâm được.”
Người đàn ông châm một điếu thuốc nói: “ Em yên tâm, Hạo Đông là con trai duy nhất của Phương Nhuệ này, em yêu à, chúng ta nên nhẫn nại một thời gian, đừng nôn nóng như vậy.”
Trần Như Nguyệt nhìn ông ta nhưng không nói thêm gì.
“ Sao lại không vui nữa rồi?” Phương Nhuệ nói.
Trần Như Nguyệt nhìn ông ta: “ Phương Nhuệ, em theo anh nhiều năm như vậy rồi, anh cứ bảo em phải nhẫn nhịn, am bảo em làm sao mà nhẫn nhịn tiếp được đây? Cứ tưởng lão gia chết rồi thì mọi chuyện coi như xong, bây giờ thì hay rồi, lão gia xuôi tay nhắm mắt, kết thúc rồi, nhưng em có được gì chứ?”
Phương Nhuệ cười rồi nói: “ Từ lúc nào em lại không tự tin như vậy?”
Trần Như Nguyệt nhìn ông ta, đẩy ông ta ra rồi nói: “ Anh trước tiên nên giải quyết ổn thỏa chuyện của anh đi, anh thiếu chút nữa là bị đứa con gái cưng của anh liên lụy, anh còn ở đó mà quản chuyện của em?”
Phương Nhuệ là cha ruột của Phương Nghiên.
Phương Nhuệ thở dài rồi nói: “ Ban đầu nếu như không phải muốn lôi kéo Diệp gia, thì anh đã không để cho bọn nó đến với nhau, Phương Nghiên đứa trẻ này đúng là khiến người khác phải hao tâm.”
Trần Như Nguyệt khẽ cười, nhưng không nói thêm gì.
Bọn họ luôn giữ mối quan hệ lén lút như vậy.
Có điều Trần Như Nguyệt có thể khiến ông ta phục tùng nhiều năm như vậy, cũng đã dùng không ít thủ đoạn, cho dù ông ta ở bên ngoài có trăng hoa cở nào thì địa vị của bà ta cũng không hề bị lung lay.
Nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu rõ, bà ta không còn nhiều thời gian để đợi nữa rồi, bà ta bày mưu tính kế suốt ngần ấy năm, hòng thâu tóm Giang gia, thật ra không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy là đã đi đến bước đường này, lão gia cũng chết rồi, nhưng bà ta không phải là một người đàn bà tầm thường, thứ bà ta muốn không chỉ có chút tài sản cỏn con đó.
Trần Như Nguyệt nói: “ anh lo mà quản đứa con gái cưng của anh có tốt, đừng để cô ta nổi điên mà phá hỏng chuyện của em.”
“ Được rồi, được rồi, điều này anh biết rõ.” Phương Nhuệ nói: “ Em đấy, cứ nghĩ là anh thiên vị cho con gái, nhưng Hạo Đông suy cho cùng là con trai anh, anh sao có thể thiên vị được? Nhiều năm nay, không phải anh vẫn luôn giúp đỡ mẹ con em đó sao?”
Trần Như Nguyệt nhìn ông ta, sau đó dựa vào người tình nhân: “ được rồi, em chỉ là dạo gần đây chó chút phiền não thôi.”
Phương Nhuệ đáp: “ đừng nghĩ nhiều nữa, anh gần đây đang cho người điều tra quỷ đen bị giấu đi của tập đoàn Giang Thị đấy sao, nhưng vẫn chưa có chứng cứ, chỉ cần tìm được chứng cứ, anh có thể cho Giang Thần Hy ăn cơm tù được rồi.”
“ Làm gì dễ dàng như vậy” lão gia ông ta biết, nhưng lão già đó làm thế nào cũng không chịu khai, anh đừng thấy lão già đó bình thường luôn không xem Giang Thần Hy ra gì, nhưng xét về đại cục, ông ta cũng không phải hồ đồ, ông ta biết rõ như thế nào là có lợi cho tập đoàn.”
Phương Nhuệ chau mày nói: “ Có một chuyện anh luôn thắc mắc.”
“ Chuyện gì?” Trần Như Nguyệt nhìn ông ta.
Giang Nhuệ nói: “ nếu đã như vậy, lão già đó sao lại một lòng muốn đem tập đoàn giao cho một người khác?”
Trần Như Nguyệt khẽ giọng đáp: “ ông ta là người như thế nào? Ông ta sao lại có thể không rõ Giang Thần Hy không thể lái chiếc xe ngựa này chứ? Nhưng thực tế cho thấy, Giang Thần Hy sớm đã tính sẵn đường lui.”
“ Vậy nhị thiếu gia nhà họ Giang không thể lợi dụng được sao?” không phải lúc trước còn nghe em nói, cậu ta và thiếu phu nhân nhà họ Giang có quan hệ mờ ám? Không thể lợi dụng sao?” Phương Nhuệ nói.
Trần Như Nguyệt cười rồi đáp: “ Người phụ nữ đó anh đừng nên xem nhẹ cô ta, anh xem, con gái của anh không phải là ví dụ rành rành ra đó sao? Cô ta là một người lợi hại, lần trước cô ta làm cho mấy tên cổ đông lên bờ xuống ruộng, còn cuộc họp hội đồng lần trước, nếu như không phải em cho người ngăn cô ta đến, em tin rằng cô ta sẽ có cách lấy về tay cổ phần của Giang Thần Hy rồi.”
Phương Nhuệ chau mày: “ Còn có chuyện như vậy sao? Xem ra em gặp phải đối thủ rồi.”
Trần Như Nguyệt khẽ cười, nhưng không nói gì nữa…
Hải Thành:
A Hào cầm một đống tài liệu đẩy cửa bước vào phòng.
Giang Thần Hy vừa bàn xong việc với người phụ trách tập đoàn Mạc Thị.
“ Chủ tịch, mấy tập tài liệu này vừa được chuyển đến..”
Giang Thần Hy cầm lấy xem, vừa ký tên vừa nói: “ gọi điện thoại cho Mạc thiếu gia, hỏi anh ấy có thời gian làm một ván bài không? Nói là lần trước đã thua không ít nên muốn gỡ lại.”
A Hào gật đầu đáp: “ Vâng.”
A Hào lại liệt kê lịch trình của buổi chiều, nhưng chỉ nói một nửa, điện thoại Giang Thần Hy lại reo lên, A Hào liền dừng lại.
Giang Thần Hy nhìn màn hình, điềm đạp nói: “ Sao thế?”
Không biết đối phương đã nói gì, sắc mặt Giang Thần Hy bỗng trầm ngâm: “ được, gặp nhau rồi nói.”
Nói rồi, anh cúp máy, anh nhìn A Hào nói: “ lịch trình chiều nay giúp tôi sắp xếp lại, tôi phải ra ngoài một chuyến, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi tôi.”
“ Vâng, chủ tịch.”
Giang Thần Hy khẽ xoa xoa trán mình, gần đây thật sự là rất mệt.
A Hào nói: “ Nếu như chủ tịch mệt, thì nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Giang Thần Hy cười, ngẩn lên nhìn A Hào: “ từ lúc nào lại học cách quan tâm rồi?”
A Hào cũng thành khẩn, nghiêm túc nói: “ là phu nhân bảo em nói vậy, cô ấy nói phải nhắc anh nghỉ ngơi ăn cơm đúng bữa.”
Giang Thần Hy khẽ bật cười, gật đầu rồi nói: “ xem ra cậu đều bị cô ấy mua chuộc rồi.”
A Hào nhìn anh nói: “ không phải là mua chuộc, chỉ là anh gần đây làm việc quá sức rồi.”
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu, suy nghĩ gì đó…
………….
Giang Thần Hy đang đứng ở đường đua.
“ Thế nào? Có muốn thử đua một trận không?” Trần Miễn đi đến đứng bên cạnh anh.
Cậu tiện tay đưa lon nước cho anh.
Giang Thần Hy cởi áo khoác treo lên thành lan can, quay người dựa vào phía sau lan can nhìn cậu nói: “ đua xe không phải ai cũng chơi được.”
Trần Miễn cũng dựa vào đó rồi nói: “Anh bảo tôi điều tra trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Giang Thị trước đây tôi đã tìm ra rồi, có điều cũng không trách anh lại tìm không được.”
“ Ông ta ở đâu?” Giang Thần Hy nói.
Trần Miễn cười rồi đáp: “ Nhà tù Hải Thành.”
“ Nhà tù?”
Trần Miễn “ Ừm” một tiếng, “ Đổi tên, tên là Vạn Đạt Hải, tôi nói với ông ta chuyện ông nội đã mất, ông ta vừa nghe thì đau khổ khóc lóc.”
“ Xem ra cũng rất trung thành.” Giang Thần Hy cười.
Trần Miễn nói: “ ông ta vì sử dụng ma túy mà sinh ra ảo giác, lái xe đâm chết hai người đi đường, bị án tù chung thân, có điều ông nội đã sắp xếp mọi thứ cho ông ta, nên ông ta vô cùng cảm kích.”
Giang Thần Hy uống một ngụm nước: “ ông nội vậy mà vẫn giữ ông ta lại?”
Trần Miễn cười rồi nói: “ Mẹ tôi từng nói với tôi một câu, một khi đã bước vào cái vòng này, thì không có bàn tay của ai là trong sạch cả, ông nội ban đầu chắc là vì cái chết của anh cả nên mới muốn lấy mạng của ông ta? Nhưng cuối cùng lại tha cho ông ta, về việc này thì thật sự hơi rối rắm.”
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc rồi nói: “ tôi muốn gặp người này.”
Trần Miễn gật đầu: “ Được thôi, cái này không khó.”
Cậu dừng lại một lát rồi trầm giọng nói: “ tôi nghe nói năm đó anh cũng làm những chuyện không được liêm chính cho lắm?”
Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ không phải cậu đã bảo vậy sao, trong cái vòng này, không có bàn tay ai là sạch cả còn gì.”
Trần Miễn không nói gì nữa.
Một ngày sau, Giang Thần Hy đến gạp cái người được cho là cánh tay phải của lão gia, người mà ông ấy tin tưởng nhất, bây giờ lại ngồi sờ sờ trước mặt anh.
Vạn Đạt Hải nhìn Giang Thần Hy một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “ có thuốc không?”
Giang Thần Hy lấy ra bao thuốc và bật lửa đưa cho ông ta.
Vạn Đạt Hải cười, châm một điếu thuốc, “ không ngờ cậu lại đích thân đến tìm tôi.”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ năm đó trên thương trường, ông theo lão gia cũng xem như là một thời lỗi lạc, nhưng thật không ngờ hôm nay lại rơi vào kết cục như thế này.”
Đối phương khẽ cười thở dài rồi đáp: “ đúng thế, nếu như sớm hiểu ra được những đạo lý này thì đã không có kết cục như vậy rồi, là do tôi quá đắc ý, nên mới có kết cục như ngày hôm nay, không oán hận ai cả, chỉ trách bản thân, đều là báo ứng mà tôi phải nhận lấy.”
Giang Thần Hy nhìn ông ta, trầm ngâm không nói gì.
Vạn Đạt Hải rít một hơi thuốc rồi nói: “ cuộc đời con người giống như một ván cờ, một nước sai càng thêm sai, trừ phi thủ đoạn hô mưa gọi gió, bằng không cũng chỉ có kết cục giống như tôi mà thôi.”
Giang Thần Hy nhìn ông ta, điềm đạm nói: “ tôi muốn biết cuốn sổ ghi lại toàn bộ kết toán năm đó của Giang Thị ông có còn giữ hay không?”
Đối phương nhìn anh cười rồi nói: “ sổ gì chứ?”
Giang Thần Hy nhìn ông ta, không tin, lại còn giả ngây.
Vạn Đạt Hải trầm giọng nói: “ Thiếu gia, cậu yên tâm, những chứng cứ bất lợi đối với cậu sớm đã không còn nữa rồi, tôi xin thề.”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ đây chính là lý do mà ông nội tôi năm đó đã nương tay với ông?”
Vạn Đạt Hải khẽ cười rồi nói: “ Cái chết của đại thiếu gia, đối với lão gia là một đả kích rất lớn, nhưng ông ấy vẫn không tiếc giá nào bảo vệ sự an toàn cho cậu, tiên sinh từng nói với tôi, cậu chính là hy vọng duy nhất của ông ấy.”