Tô Lê nhìn anh, lơ đãng cúi xuống cười, nói: “Giang thiếu giận rồi sao?”
“Em nói xem?” Giang Thần Hy khẽ nhếch nhếch môi lên, cười mà như không nhìn Tô Lê, như là đang chờ câu trả lời của cô vậy.
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười nói: “Vẫn đang giận rồi, đúng không?” Thực ra Tô Lê không hề cảm thấy Giang Thần Hy tức giận cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu như anh không hề để ý, thế thì tin đồn giữa cô và ai đó đồn như thế nào, anh cũng không cần thiết phải để ý, không phải sao?
Giang Thần Hy nhìn cô, chớp chớp mắt, trầm ngâm nói: “trong kí ức của anh, em em chưa từng vì chuyện gì hoặc vì bất cứ ai mà rơi lệ, không ngờ rằng khi anh đi công tác trở về, lại nhìn thấy em đang khóc một mình,khóc cái gì chứ? Bị ấm ức gì vậy? Hay là nghĩ tới chuyện đau lòng gì vậy?”
Tô Lê nhìn anh, đang lúc mơ hồ, vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Giang Thần Hy.
Cô hít một hơi dài, cười nói: “Em chỉ là đang xem kịch bản, nhập tâm quá thôi mà.”
“Vậy sao.” Giang Thần Hy nhìn cô.
Tô Lê bị đôi mắt đen nháy của anh nhìn thấy toàn thân đang không thoải mái, trong lòng dường như có chút hoảng loạn, giống như là đã làm chuyện gì khiến cho trong lòng cô cảm thấy áy náy vậy.
Cô cúi xuống khẽ “ừ” một tiếng.
Lúc này Vú Trương khẽ hắng giọng một cái, để hai người họ đi ăn cơm trước.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Đi ăn cơm trước đã.” Nói xong bèn quay người đi về hướng phòng ăn, nhưng mà chuyện khiến cho Tô Lê bất ngờ là, Giang Thần Hy vừa mới đi được hai bước liền dừng lại, quay lại nhìn Tô Lê, khẽ cười: “Sao vậy? Muốn anh bế em đi?”
Tô Lê khẽ thở dài một cái, kìm nén sự áy náy trong lòng lại, nghiêng đầu nhìn anh cười, sau đó rất nhanh, cô bèn thể hiện ra dáng vẻ đáng thương cúa mình, nói: “Chân em đau, không đi được.”
Giang Thần Hy cũng không nói gì cả, khẽ cười, quay người vòng quang ghế sô pha đi tới.
Tô Lê ngồi trên ghế sô pha ngước đầu nhìn anh, lắc lắc đôi chân chỗ xanh chỗ tím của mình.
Đáy mắt của Giang Thần Hy càng chùng xuống, “Đã có chuyện gì vậy?” Anh hỏi với giọng trầm ngâm.
Tô Lê đưa tay ôm lấy eo anh, dựa người vào bụng anh, thì thầm nói với giọng ấm ức: “Xảy ra một chút sự cố giao thông.”
Giang Thần Hy nhìn người phụ nữ đang ở trong lòng mình, có thể nhận thấy Tô Lê đang cố ý giả vờ đáng thương, bởi vì cô rút cuộc cũng không phải là kiểu người phụ nữ tinh tế và dịu dàng.
Nhưng mà vẫn là thương xót.
Anh đưa tay khẽ vuốt vuốt tóc cô, nói: “Đi gặp bác sỹ chưa?”
Tô Lê lắc lắc đầu, “Không dám ra ngoài.”
Đây là nói thật.
Sự việc ầm ĩ tới mức đó, cô biết bản thân lần này lại khiến cho Giang Thần Hy gặp phải rắc rối rất lớn, cô cũng biết, bản thân không có cách nào để có thể giải thích rõ ràng cho Giang Thần Hy, bởi vì cô bất luận dù có giải thích như thế nào, cũng không thể có cách nào thuyết phục bản thân, đến bản thân cũng không có cách giải thích nào thuyết phục, còn cần thiết đi giải thích hay sao?
Giang Thần Hy cũng không nói gì nữa, chỉ là lấy điện thoại ra và gọi điện thoại cho ai đó, hóa ra là anh tìm bác sỹ tới tận nơi.
Ngắt điện thoại, anh nhìn Tô Lê, khẽ thở dài, sau đó bèn ôm cô dậy, đi thẳng tới phòng ăn.
Vú Trương vừa mang thức ăn lên vừa oán trách Giang Thần Hy hôm này về mà không báo trước với bà, để bà còn chuẩn bị thức ăn, “Tôi đi lấy canh mang lên, bữa trưa thôi thì ăn tạm một chút vậy, thiếu gia, buổi tối anh có dùng cơm ở nhà không?”
Giang Thần Hy bưng bát ăn một miếng, nói: “Ừ, hai ngày nay tôi ở nhà nghỉ ngơi.”
“Được.” Vú Trương cười nói: “Thế mấy ngày này tôi sẽ làm món thiếu gia thích ăn, mấy ngày vừa rồi ở bên ngoài xem ra không có gì ngon để ăn phải không?”
“Buổi tối làm nhiều một chút,Cảnh Niên và A Hào sẽ tới ăn cơm.” Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói.
Vú Trương vui mừng đáp lại sau đó rời đi.
Giang Thần Hy gắp thức ăn cho Tô Lê, “lát nữa bác sỹ sẽ tới xem cho em.”
Tô Lê nhìn, sau đó gật gật đầu, nói: “Được.”
Sau bữa trưa, bên ngoài mưa một trận rất to,sấm chớp đùng đùng, gió thổi to.
Bác sỹ tới kiểm tra cho Tô Lê nói: “Phu nhân bị tổn thương sụn xương một chút, tránh vận động mạnh, nghỉ ngời vài ngày.”
Tô Lê cười nói: “Cảm ơn bác sỹ.”
Bác sỹ nói: “Phu nhân, cô cũng chủ quan quá, sau khi bị tai nạn xe thì lập tức phải tới bệnh viện, chuyện này không thể đùa được đâu.”
Tô Lê đáp một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.
Tiễn bác sỹ về, Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu sau rồi nói: “Anh còn có việc lên xử lý.”
Tô Lê nhìn anh, “ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy khẽ cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó đi lên lầu…
Tô Lê khẽ cười, nhưng cũng không nói gì cả…
Mưa càng lúc càng to, Tô Lê đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Vú Trương mang lên cho cô một cốc nước ép, cười nói: “Thiếu phu nhân, đây là cốc nước ép cô muốn, cô định đưa cho thiếu gia sao?”
Tô Lê nhìn cốc nước ép lê dưa chuột trên tay bà, khẽ cười đáp: “Ừ, nước ép lê dưa chuột uống hạ hỏa.”
Vú Trương nghe xong cười nói: “Đi nịnh thiếu gia đi, thiếu gia à, thích nhất chiêu này của cô.”
Tô Lê cũng không nói gì nữa, chỉ là bưng cốc nước lên lầu.
Cửa phòng đọc sách mở hé, Tô Lê nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, chỉ nhìn thấy Giang Thần Hy đang đứng dựa chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tay châm điếu thuốc hãy còn, một làn khói trắng bay lên, trong phòng sách, đều là những mùi thuốc lá đọng lại nơi khóe mũi.
Tô Lê cúi xuống, hít một hơi dài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giang Thần Hy nghe tiếng liền định thần lại, quay đầu nhìn hướng ngoài cửa.
Tô Lê đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Giang Thần Hy, nhìn cái điếu gạt tàn thuốc ở trước mặt anh là cô biết đây không phải là điếu thuốc đầu tiên rồi.
Tô Lê bước tới, đưa cốc nước ép trong tay qua, cười nói: “Giang thiếu không phải là nói có việc phải xử lý sao? Sao lại một mình dựa ở đây nhìn mưa ở bên ngoài vậy? Giang thiếu từ lúc nào mà lại thơ mộng như vậy?”
Vừa nói, cô đưa tay lấy điếu thuốc anh đang cầm trên tay lại, bỏ vào chiếc gạt tàn thuốc.
Cô lại lần nữa đối mặt với đôi mắt đen láy của Giang Thần Hy.
Cô ngơ người một chút, sau đó nhìn anh mỉm cười, nói: “Giang thiếu đang chờ em giải thích hay sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, lại trầm ngâm không nói gì. Chỉ là nhìn cô thôi.
Tô Lê khẽ mím môi nói: “Mối quan hệ giữa em và Trần Miễn thực sự rất đơn giản, ngày hôm đó … hôm đó em đưa anh ấy về, anh ấy uống nhiều quá, em nghĩ Giang thiếu sẽ không vì tin đồn bên ngoài mà nghi ngờ em và Trần Miễn có chuyện gì, đúng không?”
“Trần Miễn uống nhiều sao?” Giang Thần Hy nhìn cô nhẹ nhàng hỏi.
Tô Lê gật gật đầu, khẽ thở dài, cười nói: “Đúng vậy, anh ấy uống nhiều. Giang thiếu, quan hệ giữa em với Trần Miễn thực sự rất tốt, nhưng mà … em tin rắng Giang thiếu anh sẽ tin em có đúng không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu sau đó khẽ cười, đưa tay nhẹ nhẹ vuốt má cô, nói: “Theo như tính cách vốn có của em, em lẽ ra sẽ không giải thích gì cả, sao mà đột nhiên lại tìm anh nói những chuyện này chứ hả?”
Tô Lê bước lên trước hai bước, ôm lấy người anh, nghiêng đầu cười nói: “Bởi vì chúng ta là vợ chồng mà, là tại em không tốt, đã gây rắc rối cho Giang thiếu. Giang thiếu đừng tức giận nữa có được không? Em sai rồi, sau này em làm chuyện gì cũng sẽ không dám không nghĩ tới hậu quả nữa.”
Giang Thần Hy cũng không thờ ơ, giơ tay lên vuốt ve đầu cô.
"Xin lỗi..." Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh nói.
Giang Thần Hy nói: " Sau này vạch rõ ràng ranh giới với Trần Miễn, đừng có giống như lần trước nữa."
Tô Lê nghe, trầm ngâm một lúc lâu.
Cô cũng hiểu như vậy là có ý như thế nào, tuy rằng lời nói của Giang Thần Hy nói rất là ôn hòa, nhưng mà Tô Lê hiểu như vậy là có ý gì.
Anh không phải là muốn cô sau này chú ý khoảng cách hơn mà là anh để cho cô và Trần Miễn sau này không liên lạc gì với nhau nữa.
Tô Lê mím mím môi, thở một hơi dài, sau đó cô để lộ ra nụ cười đẹp nhất của mình, cô nịnh anh nói: "Được, Giang thiếu nói sao thì sẽ là như vậy, Giang thiếu đừng tức giận nữa có được không, em thực sự biết sai rồi, có phải em đã gây phiền phức nhiều cho Giang thiếu không, em xin lỗi..."
Giang Thần Hy khẽ thở một hơi dài, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, " Anh tin em, em nói gì anh cũng tin em, em... không được phép lừa anh."
Tô Lê hít một hơi dài, lại lần nữa chà chà vào lòng anh, cô nhắm nhắm mắt lại, thở dài một cái, nói: " Cảm ơn anh, Giang thiếu."
Giang Thần Hy nghe xong, hai tay anh ôm chặt lấy cô vào lòng, " Anh không muốn nghe những câu như cảm ơn, xin lỗi, Tô Lê, chúng ta là vợ chồng. Thực ra chỉ là trong lòng anh không thoải mái, em nịnh nịnh anh. Anh không muốn nghe giải thích cái gì cả. Anh tin em."
Tô Lê "ừ" một tiếng, gật gật đầu.
Cô nhìn anh, cười nói: "Đây là em bảo Vú Trương làm nước ép cho anh, anh uống thử xem, là nước ép lê với dưa leo."
Giang Thần Hy đỡ lấy uống một ngụm.
Tô Lê khẽ cười, hỏi: " Dễ uống không?"
Giang Thần Hy khẽ chau mày, nhìn cốc vẫn còn một nửa khẽ cười, nói:" Đặc biệt chuẩn bị cho anh dùng để hạ hỏa."
Tô Lê khẽ cười nói: "Đúng vậy, em nghĩ rằng Giang thiếu hôm nay rất là tức giận, vì vậy em mới bảo Vú Trương làm cho anh, hạ hạ hỏa, tức giận phát hỏa không tốt cho gan.
Giang Thần Hy nhắm mắt lại, hít một hơi dài sau đó ngẩng cổ lên uống nốt hết chỗ nước ép còn lại trong cốc, trầm ngâm nói: “Hạ hỏa không thể giống như cách em hạ như vậy đâu.”
Tô Lê chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Thế phải hạ hỏa như thế nào? Em lên mạng xem rồi, lê và dưa leo đều là thanh nhiệt hạ hỏa. Với lại em cũng uống qau rồi, mùi vị cũng rất là ngon mà.”
Giang Thần Hy để cốc trên tay xuống, nở nụ cười thèm muốn: “Hương vị có ngon thế nào đi nữa cũng không ngon bằng đồ ăn như vậy.”
“Cái gì?” trong lòng Tô Lê vẫn có chút xáo trộn, bởi vì cô cũng cảm nhận được rằng Giang Thần Hy thực ra cũng giống như cô, trong lòng luôn có gì đó vướng mắc.
Cô lộ ra khuôn mặt bối rối, rất giống với đứa trẻ đấy trí tò mò.
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu sau rồi cười nói: “Em đoán xem?”
Tô Lê vùi đầu mình vào trong ngực anh, tinh ranh nói: “Giang thiếu chỉ cần không giận em, thế nào cũng nghe Giang thiếu hêt, có được không?”