Tô Lê chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Tại sao lại không được, nếu cứ dấu giếm trốn tránh vấn đề chi bằng thẳng thắng cùng anh thảo luận vấn đề này vậy. Hơn nữa, vị Giang đại tiểu thư này vốn dĩ là vấn đề của anh, chẳng phải vậy sao? Và hơn nữa em cũng chẳng hy vọng vì cô ta mà khiến cho chúng ta xảy ra tranh chấp không vui, thật sự là chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Ồ? Vậy em nói xem tại sao nó lại không cam tâm như vậy?”
Thực ra Tô Lê không có lỗi, quả thật là vấn đề ở Giang Tiểu Ngữ quá lớn, hơn nữa nếu không giải quyết thì rắc rối sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Cô dựa sát vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái để dựa vào rồi nói: “Em luôn nghĩ rằng người Giang Tiểu Ngữ thích là anh, nhưng mà dạo gần đây em phát hiện ra người cô ấy quan tâm là Lục Tử Thần. Thực ra cũng không quá khó hiểu, Lục Tử Thần là chồng chưa cưới của cô ta, hơn nữa thử nghĩ xem, lòng tự tôn và tính khí cô ấy như vậy; nếu như không bằng lòng thì em nghĩ muốn gả cho một người mà cô ta không yêu, có lẽ rất là khó đúng không? Hơn nữa Lục Tử Thần so sánh với anh, cả hai người chẳng ai thua kém ai, cho nên các anh mãi không thể trở thành bạn được. Hễ mỗi lần hai người gặp nhau giống như là có mùi thuốc súng vậy. Nhưng mà luật sư Lục Tử Thần người ta chưa chắc đã thích Giang Tiểu Ngữ, việc đính hôn của bọn họ chắc có lẽ là vì một vài lợi ích của hai gia tộc phải không? Cũng có thể thấy được cả hai gia tộc đều cũng chẳng hy vọng sẽ gặp cô ta. Điều này….quả thật là rõ rành rành ra đấy, nhưng điều quan trọng ở đây anh mới là con đường rút lui mà cô ta nghĩ. Hơn nữa cô ta yêu thầm anh là thật, bởi vì anh yêu chị gái của cô ta sâu đậm, anh làm tất cả vì chị gái của cô ta, đó là điều mà cô ta mong đợi nhất. Em không biết anh có nhận ra không, cô ta luôn đố kỵ với chính chị gái mình. Bởi vì chị cô ta không may mất sớm, nhưng xét theo góc độ khác thì chị cô ta may mắn hơn cô ta nhiều, bởi vì chị cô ta có được những gì mà cô ấy mong muốn. Hơn nữa, anh lại nhận lời chị cô ta, phải chăm sóc cô ta hết đời này. Anh chỉ là xuất phát từ sự đồng cảm, từ nhỏ đến lớn đặc biệt chăm sóc cho cô ta, cô ta biết rõ dù có như thế nào đi nữa thì anh vẫn sẽ không bỏ mặc cô ta. Cô ta lại chuẩn bị gả cho người đàn ông mà mình thích, Lục Tử Thần chỉ e là không yêu cô ta, nhưng từ trước đến giờ anh ta cũng không đối xử tệ với cô ta, cho nên cô ta nghĩ rằng sau khi chị mình qua đời thì cô ta có thể có được tất cả những gì mà chị mình từng có. Nhưng nào ngờ cô ta lại gây ra chuyện này, sự thật cho thấy là thật sự rất tàn nhẫn, quả thật các anh đều không để ý đến cô ta.Cho nên cô ta không cam tâm, rất là không cam tâm. Vì thế, cô ta đổ hết nguyên nhân của mọi chuyện lên người em.”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhưng không tiếp lời cô, anh chỉ điềm đạm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa một tia cười, chỉ là có một chút ấm áp trong lòng. Anh nâng nhẹ cằm cô lên “Nhóc con, em nhìn thấu người khác quá rồi đấy.”
Cô lại cười nói: “Có sao? Giang thiếu gia chẳng phải cũng vậy sao? Chỉ là đáng tiếc cuối cùng em lại chẳng nhìn thấu được giang thiếu anh.”
Giang Thần Hy cười nhẹ, cô nhìn anh, chớp chớp mắt, sau đó nhắm mắt, và bắt đầu trầm ngâm.
Giang Thần Hy nhắm mắt dựa sát vào người con gái trong lòng mình, giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
Anh xoa nhẹ mái đầu đang dựa vào vai anh, dịu dàng hỏi: “Tại sao lại không tiếp tục nói nữa, em còn có ý kiến gì nữa, hả?”
Tô Lê từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhẹ sau đó lẩm nhẩm: “Không muốn nói nữa, em đau đầu, hình như …….em uống say rồi.”
Quả thật cô nói những điều này, trong lòng Giang Thần Hy rất rõ, anh chẳng có biểu hiện gì nhưng anh sớm đã trả lời cô rồi.
“Sau này ít uống rượu lại, ngoan một chút, có biết không?” Giang Thần Hy thấp giọng nói sau đó lấy cằm mình chạm nhẹ vào trán cô, “ Được rồi, Ngủ đi, đến nhà tôi gọi em dậy.”
Tô Lê nhắm mắt “Ừ” một tiếng, sau đó chìm vào giấc ngủ……….
Cô chẳng phải quá rộng lượng, hay là quá tin tưởng vào anh mới yên tâm ngủ say trong lòng anh, chỉ là cô không mấy hiểu rõ được người đàn ông này. Cho nên dứt khoát không cần phải hiểu, vì vậy cô cũng chẳng muốn tốn sức để tâm.
Đến lúc cô tỉnh dậy thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Cô vò vò mái đầu, say rượu khiến cô có cảm giác khó chịu, đến lúc đi tắm cô vẫn còn chóng mặt.
Lúc cô bước xuống lầu, cô nghe thấy Giang Thần Hy đang gọi điện cho ai đấy.
“Chào Thiếu phu nhân buổi sáng ạ.” Dì Trương cười chào cô.
Tô Lê đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy đeo tai nghe vừa chạy bộ vừa nói chuyện điện thoại.
Cô cầm miếng bánh mì bơ sữa còn nóng hổi cắn một miếng, thím Trương mang cháo đến cho cô.
Lúc này, vừa hay ti vi đang phát sóng tin tức có liên quan đến Trần Miễn, vốn dĩ cô chẳng mấy quan tâm đến những tin tức như thế này, nhưng khi nhìn thấy tin tức có liên quan đến Trần Miễn rốt cuộc cô lại chú ý xem.
Hai ngày trước Trần Miễn đạt được giải quán quân Châu Âu, đột nhiên trở thành chủ đề chính của nhiều công ty truyền thông.
“Cậu ta quả thực là một tay đua xe xuất sắc.” Giang Thần Hy từ máy chạy bộ bước xuống, lau mồ hôi trên trán đi đến lấy ly nước uống một ngụm nhìn cô cười nói: “Nghe nói là trong bảng xếp hạng các tuyển thủ, cậu ta đã nằm trong top 3 rồi.”
Tô Lê thu tầm nhìn từ ti vi lại rồi nói: “Cho nên em cũng đã từng nói với Giang thiếu gia rồi, cậu ấy nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
Giang Thần Hy nhìn ti vi rồi lại nhìn cô bình thản nói: “Nhưng mà tôi không hy vọng vợ của mình ngày nào cũng mãi quan tâm đến người đàn ông khác.”
Tô Lê nhìn anh, điềm đạm cười nói: “Vậy Giang thiếu gia có dùng bữa sáng hay không? Nói rồi cô cắn một miếng bánh mì rồi đưa cho anh.
Giang Thần Hy tất nhiên cũng chẳng từ chối……
Lúc này, A Hào-trợ lý của Giang Thần Hy đến, mỗi ngày vị trợ lý này đều tận tâm hết sức đều chạy đến báo cáo lịch trình của mỗi ngày hoặc sắp xếp mọi việc.
Cô chán nản ngồi bên cạnh.
“Đây là thư mời đấu giá từ thiện của trung tâm thương mại nổi tiếng do Tín Trạch tổ chức.” A Hào đưa cho Giang Thần Hy. “Người phụ trách bên họ đã đến từ hôm qua rồi, mời giám đốc tham gia buổi đấu giá ạ.”
Giang Thần Hy lật tới lật lui, nhưng chẳng nói gì. Bởi vì Giang Thần Hy chẳng có chút hứng thú nào với những sự kiện như thế, nhưng mà Tô Lê ở bên cạnh nhìn có vẻ như rất hứng thú với chuyện này.
Giang Thần Hy nhìn cô rồi đưa thiệp mời trong tay cho cô, “Nếu muốn đi thì tôi sắp xếp thời gian đi cùng em.”
Tô Lê lật lật thiếp mời trong tay cười cười nói, “Giang Thiếu dường như chẳng có chút hứng thú nào vậy hả? Đây là hoạt động từ thiện, không phải nên tích cực tham gia hay sao? Càng khoa trương càng tốt, như vậy mọi người làm sao không biết được chuyện anh đi làm từ thiện chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nhẹ rồi nói: “Bởi vì tôi không có tiền, ngay cả bản thân còn phải chờ người khác nuôi đây này chứ đừng nói đến việc làm từ thiện?”
Giang Thần Hy đưa tay lấy lại thiếp mời nheo mắt nhìn cô cười nói: “Tiền tôi kiếm được không phải dùng để làm từ thiện đâu. Nhưng mà nếu đã vậy thì tích ít công đức vậy.” Vừa nói, anh vừa đưa thiếp mời cho A Hào nói: “Trả lời bọn họ, tôi sẽ đi.”
A Hào gật đầu, nói: “Vâng.”
Tô Lê ngồi bên cạnh mỉm cười, có vài phần trêu đùa nói: “ Hóa ra Giang thiếu cũng sợ báo ứng hay sao?”
Giang Thần Hy đứng dậy, với tay lấy áo khoác khoác vào, cúi người nâng nhẹ cằm cô lên, ghé sát cô nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là sợ rồi, dù gì thì tôi cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.”
Cô nhìn anh, cong môi nói: “Giang thiếu đi đường cẩn thận, hôm nay nhớ về nhà sớm.”
Nhưng Giang Thần Hy chẳng phản ứng gì cả, cùng A Hào đi thẳng ra ngoài cửa.
Tô Lê ngẩn người ra, không đóng phim, cũng chẳng có phim gì để đóng, cô biết rõ ý của Giang Thần Hy, là do chị An nhỡ mồm nói ra, nói sức khỏe cô không tốt, nên không sắp xếp công việc cho cô.
Nhưng mà cô cảm thấy Giang Thần Hy chẳng muốn cô vào giới nghệ sĩ.
Nhưng mà cô cũng chẳng có yêu cầu gì cả, vì cô biết nếu Giang Thần Hy đã quyết định thì chẳng có gì để bàn cãi nữa.
Cô tiện tay mở weibo trên máy tính bảng, tin tức chủ yếu đều là về Trần Miễn, cô nhìn thấy cậu có thành tích như ngày hôm nay, trong lòng cùng mừng thay cho cậu.
Cậu được nhiều người hâm mộ vây quanh như vậy, nhìn dòng bình luận ở phía dưới, cô cắn môi rồi sau đó cười………..
Cô bình luận dưới bài viết của cậu, chỉ vọn vẹn hai chữ: “Chúc Mừng’, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng hiện tại chỉ có hai chữ này……..
Sau đó cô cũng nhìn thấy tin tức liên quan đến buổi từ thiện mà Giang Thần Hy nhắc đến. nghe nói người được mời đều là những doanh nhân thành đạt, ngôi sao quốc tế, người bình thường chẳng có mấy tư cách để tham gia.
Buổi từ thiện này thường tổ chức vào cuối năm của mỗi năm.
Cô nhăn mày, quả thật những buổi từ thiện như thế này đối với những người giàu có mà nói chẳng qua chỉ là phô trương sự giàu có của bản thân, chẳng mấy ai quan tâm là bọn họ giúp đỡ được cho bao nhiêu người chứ?
Nhưng rất nhanh, cô cùng Giang Thần Hy tham gia buổi đấu giá từ thiện này.
Buổi từ thiện được tổ chức trên du thuyền, sau khi lên du thuyền, cô cầm bảng danh sách đấu giá của buổi từ thiện.
Cô tùy tiện lật tới lật lui xem, có tranh chữ của những thương nhân tự mình thu thập, cũng có cả những vật phẩm do đơn vị tổ chức đấu giá sưu tầm. Tô Lê xem xem, sau đó nhìn thấy một miếng ngọc bội màu xanh đậm, cô ngẩn người hồi lâu.
Người phụ trách buổi từ thiện không thể nào bỏ mặc không quan tâm đến vị khách quý như Giang Thần Hy, anh ta nhìn thấy Tô Lê có vẻ rất hứng thú với miếng ngọc bội này liền đi đến cười nói: “Giang thiếu phu nhân có vẻ rất thích miếng ngọc bội này sao?”
Tô Lê hoang mang thu ánh mắt nhìn đối phương, cười nói: “Đúng vậy, Miếng ngọc bội này rất là đẹp.”
Anh ta đẩy đẩy gọng kính cười nói: “Giang thiếu phu nhân đúng là có mắt nhìn. Miếng ngọc bội này ba năm trước phải mất đến ba trăm nghìn tệ mới thu mua lại được. Nó là miếng ngọc có từ lâu lắm rồi, hàm lượng và chất lượng rất tốt, nếu Giang thiếu phu nhân thích thì nhân dịp đấu giá hôm nay thử sức xem sao?”
Tô Lê trầm ngâm suy nghĩ, không có đáp lại, chỉ nhìn thấy cô ngẩng người nhìn bảng danh sách đấu giá trên tay.
Giang Thần Hy mặt khác ở bên cạnh tiếp khách, thực ra những người lên thuyền chẳng ai lại để tâm đến buổi đấu giá hôm nay đấu giá bao gồm những vật phẩm nào đâu?
“Thật không thể tin được, Tô Lê tiểu thư lại thích loại ngọc bội như vậy.” Lục Tử Thần nhìn thấy cô, nhưng thứ anh quan tâm không phải là ngọc bội mà là người phụ nữ ở trước mắt ……….