Mục lục
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một toà biệt thử trên núi ở Yến thành:

Kiều Vy đứng ở ngoài ban công nhìn ra bên ngoài, trong tay cô là một ly rượu.

Cô lắc lắc ly rượu trong tay, không nói gì cả.

“Sao rồi? Vẫn vì chuyện Lục Cảnh Niên thu mua tập đoàn Kiều thị của các em mà buồn hay sao?” Giang Khiết Đông mặc một bộ đồ quần áo ngủ màu trắng bước đến rồi nói, “Em bây giờ đang có thai, sao lại uống rượu?”

Kiều Vy nhìn anh một cái, “Bắt đầu từ lúc nào mà anh lại quan tâm đến những thứ này?”

Giang Khiết Đông cười cười, anh nói: “Hôm nay đến tìm anh là vì có chuyện cần anh giúp đỡ hay sao?”

Kiều Vy nhìn anh, cô không nói gì cả.

Giang Khiết Đông nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, “Bụng em đã to như vậy rồi, anh còn có thể làm gì được em, em đột nhiên đến đây doạ người của anh chạy mất, sao nào, tên Trần Miễn đó lạnh nhạt với em, cho nên em mới vác cái bụng to này đến tìm anh à?”

“Giang Khiết Đông, đứa trẻ này là của anh, anh đừng có quên.”

Giang Khiết Đông cười nói:” Dù sao cũng là nòi giống của Giang gia, của ai cũng không quan trọng.” Giang Khiết Đông nắm lấy cằm cô, “Hơn nữa em cũng chưa chắc muốn lấy anh có đúng không?” Giang Khiết Đông cười nhẹ, “Trong lòng em nghĩ gì anh đều biết cả.”

Kiều Vy cười nói: “Bớt nói nhảm đi, em cần anh giúp một việc?”

“Giết Lục Cảnh Niên?”

Kiều Vy nghiến răng,: “Nếu như không có Lục Cảnh Niên thì tập đoàn Kiều thị đã có thể thuận lợi lấy được dự án đó, nhưng mà nửa đường bỗng bị ác ý thu mua, khiến cả tập đoàn loạn thành một đống.”

Giang Khiết Đông cười cười, anh ta tỏ ra dáng vẻ chẳng liên quan, anh ta nói: “Lục Cảnh Niên có bao nhiêu tài sản chắc em cũng biết rõ, không ai ngờ hắn ta lại tìm được một công ty đầu tư có năng lực mạnh như vậy, em không cần lấy cứng chọi cứng với hắn. Em có bảo đảm Giang Thần Hy không có âm thầm giúp đỡ ở đằng sau không? Phải biết rằng bọn họ là anh em tốt.”

“Không thể nào.” Kiều Vy rất chắc chắn nói: “Giang Thần Hy là loại người gì, anh ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhiều năm nay anh ta luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cha em, anh cho rằng anh ta thật sự phục tùng cha em sao? Anh ta không hề. Hơn nữa nếu như không có cha em, thì tập đoàn Kiều thị sẽ gặp nguy hiểm to lớn, việc kiếm tiền ít như vậy chắc chỉ có loại người ngu ngốc như Lục Cảnh Niên mới làm thôi. Lục Cảnh Niên ở bên cạnh Giang Thần Hy nhiều năm như vậy, tất nhiên là có quen biết một số công ty đầu tư có thực lực.”

“Anh thấy hắn ta chưa chắc đã là loại ngu dốt đâu. Anh ta làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.Kiều đại tiểu thư, em cũng quá coi thường người khác quá rồi.”

Kiều Vy cười nhẹ rồi nói: “Giang Khiết Đông, anh có biết tại sao nhiều năm nay anh đấu không lại Giang Thần Hy không?” Nói xong cô cười nhẹ một tiếng, cô không khách khí mà nói: “Đó là anh sợ trước sợ sau. Lục Cảnh Niên hiện nay ép cha em phải ra tay đối phó với anh ta, sử dụng tất cả vốn lưu động của công ty đi đối phó với hắn, nếu lúc này Giang Thần Hy mà ra tay thì Kiều thị chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi.”

Giang Khiết Đông nhìn Kiều Vy, anh ta nói: “Đúng vậy.”

Kiều Vy ngẩng đầu nhìn anh ta sau đó cô châm một điếu thuốc rồi nói: “Giang Khiết Đông, em nhớ lúc trước anh không giống như thế này, sao vậy, mấy năm ở trong tù đã khiến anh không còn gan để làm chuyện lớn nữa hay sao?”

Giang Khiết Đông cười nói: “Anh khuyên em đừng có đánh giá thấp anh ta.”

“Anh cảm thấy em sẽ thua Lục Cảnh Niên sao?” Kiều Vy hút một hơi thuốc rồi hỏi.

“Chưa chắc.” Giang Khiết Đông cười nói.

Kiều Vy nghe vậy bèn quay đầu nhìn anh, cô nói: “Giang Khiết Đông, anh có ý gì, anh đừng có mà quên, chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền đấy.”

Giang Khiết Đông cười nói: “Kiều Vy, có những chuyện hình như em đã sai rồi, em và mẹ anh mới là người trên một chiếc thuyền, nói chính xác hơn là cha em Kiều Minh, việc này không liên quan gì đến anh cả.”

Kiều Vy nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.

Giang Khiết Đông cười cười, anh xoay người đi thay đồ rồi chuẩn bị đi ra ngoài…

Anh khởi động xe rời khỏi biệt thự…

Kiều Vy đứng trên ban công nhìn chiếc xe phóng vút đi, cô nghiến rawngg, “Giang Khiết Đông, anh cho rằng tôi không biết anh muốn làm ngư ông đắc lợi hay sao? Đừng có nằm mơ.”

Lúc Giang Thần Hy trở về thì đã là nửa đêm rồi.

Anh nhìn thấy Tô Lê đang ngủ ở trên sofa, trong lòng anh đau xót, vừa nãy cô có gọi điện cho anh, anh chỉ nói sẽ về nhưng không nói mấy giờ về.

Giang Thần Hy đắp một cái chăn mỏng cho cô, anh thấy cô ngủ say như vậy nên không muốn đánh thức cô.

Anh chuẩn bị bế cô về phòng.

“Anh về rồi sao.” Tô Lê dụi mắt nhìn anh.

Giang Thần Hy nở một nụ cười có lỗi với cô, anh nói: “Làm em thức giấc sao?”

Tô Lê duỗi người, cô lắc đầu, “Không có.” Cô nghĩ một lát rồi nói: “Sao bây giờ mới về?”

“Xin lỗi., đột nhiên có chuyện gấp.” Giang Thần Hy ngồi xuống ôm cô vào trong lòng, anh nói: “Xin lỗi, đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp cho nên không kịp nói với em.”

Tô Lê lắc đầu, cô cười nói: “Không sao.” Cô dừng lại một lái rồi nói: “Anh đi tắm trước đi.”

“Ừ.” Giang Thần Hy vuốt tóc cô rồi hỏi: “Hôm nay em đến tiệm caffe à?”

Tô Lê “ừ” một tiếng, cô cười nói: Em gửi tin nhắn cho anh anh đã xem chưa?”

Giang Thần Hy bóp mũi cô, cực kì cưng chiều.

Tô Lê rũ mắt nói: “Hôm nay em mời Lục thiếu gia uống caffe.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Sao lại mời cậu ấy uống caffe?”

Tô Lê cười nói: “Không tại sao cả.Mấy hôm trước em vừa học được cách pha caffe nên mới tìm một người để thử một chút.”

Giang Thần Hy nghe vậy bèn bật cười, “Vậy thì em tìm sai người rồi, cậu ấy không có nghiên cứu về caffe, cậu ấy cảm thấy caffe giúp người ta nâng cao tinh thần là caffe ngon, em mua caffe ở một tiệm tạp hoá rồi nói đây là caffe cao cấp cậu ấy uống xong cũng không phân biệt được.”

Tô Lê gật đầu, “Cái này em cũng phát hiện, em lấy một túi caffe lần trước anh bảo không ngon để pha cho anh ấy, anh ấy cũng không nói là không ngon.”

Giang Thần Hy nhìn cô cười, anh nói: “Anh biết em tìm cậu ấy là vì cái gì.”

Tô Lê rũ mắt, cô nói: “Em không phải là vì việc công, em chỉ là không,uốn những chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.”

Giang Thần Hy hỏi: “Bọn em đã nói những gì?”

Tô Lê nói: “Anh ấy nói xin lỗi em, em bảo em phải suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh ấy hay không.”

Giang Thần Hy không nhịn được cười, anh ôm lấy cô, anh không nói gì, anh biết Tô Lê làm những chuyện này đều là vì anh…

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “Sao vậy?”

Tô Lê cười nói: “Anh nghĩ cho em cách để doạ nạt anh ấy đi?”

Giang Thần Hy không nhịn được bật cười, anh nói: “Hư đốn, em còn muốn doạ nạt cậu ấy à?”

Tô Lê rũ mắt nói: “Nếu không doạ nạt thì lúc trước em bị anh ấy bắt nạt chẳng phải quá thiệt thòi rồi sao?”

Giang Thần Hy cười nhẹ rồi nói: “Vậy phải nghĩ cách gì đó để doạ nạt cậu ấy.” Nói xong Giang Thần Hy bèn đứng dậy, hai tay anh kéo Tô Lê đứng dậy, anh nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm thôi.”

Hai tay Tô Lê khoác trên cổ anh, cô nằm trong lồng ngực anh…

Cuối xuân, sắp sửa sang mùa hè rồi, mấy ngày nay toàn mưa.

Nước mưa lăn dài trên cửa kính, trong phòng là ánh đèn màu vàng cam, trên giường có một người …

Một buổi sáng lười biếng, Tô Lê mở mắt ra, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi, Tô Lê hơi cong môi, lại là một ngày mới.

Hiên nay gần như cô chẳng phải làm gì cả, cho nên mỗi ngày không cần phải nghĩ lịch trình ngày mai có gì.

Cô ngồi dậy, duỗi tay, Giang Thần Hy đã ra ngoài từ sáng sớm, hình như anh có nói hôm nay phải đến khu vực Bắc Hồ. Cho nên tối nay có thể sẽ không về.

Cô bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong rồi đi xuống dưới nhà.

“Phu nhân, chào buổi sáng.” Người giúp việc trong nhà lên tiếng chào hỏi.

Tô Lê ngồi xuống, bây giờ cô đã có thói quen lúc ăn sáng sẽ xem một chút tin tức.

Người giúp việc bê đồ ăn sáng lên cho cô.

Tô Lê hỏi: “Má Trương lại đưa tiểu gạo nếp đi mua đồ rồi à?”

Người giúp việc nói: “Còn có cả A Hào nữa. A Hào cũng đi theo.”

Tô Lê gật đầu, cô ăn bữa sáng, đúng lúc này má Trương đẩy xe đẩy trở về.

Vết thương của A Hào tuy rằng đã đỡ nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Giang Thần Hy bảo anh không cần phải đến công ty.

“Phu nhân.” A Hào chào hỏi cô.

Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Vết thương của anh vừa mới khỏi đã buồn chân rồi à?”

Má Trương ở bên cạnh nói: “Đúng đấy, hôm nay còn đòi đi công tác với tiên sinh, chỉ tổ thêm phiền phức thôi.”

Tô Lê nhìn A Hào, cô không nói gì cả.

Sau bữa sáng, Tô Lê chuẩn bị ôm tiểu gạp nếu đi lại trong vườn thì cô nghe thấy A Hào đang gọi điện thoại, Tô Lê dừng bước, cô đứng yên ở chỗ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK