Có lẽ đêm nay Giang Thần Hy đã uống không ít rượu, anh ngồi trên ghế sô pha, tháo bỏ cà vạt đeo ở cổ xuống và nhìn về phía cô ấy.
Tô Lê rót cho một cốc nước đưa cho anh và nói:” uống một ít nước nóng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Đột nhiên Giang Thần Hy lại đưa tay ra giữ chặt lấy cằm của cô ấy, chợp chợp mắt và nói:”tối qua tôi nghe nói đạo diễn thêm cảnh diễn cho cô phải không?”
Tô Lê nhìn anh và “ừm” một tiếng, sau đó nói thêm:” cảnh hôn.”
Giang Thần Hy không nói gì, chỉ nhìn cô.
Tô Lê đẩy tay anh ra, cười nhạt và nói:” Giang Thiếu chắc là không phải vì chuyện này mà ghen rồi đấy chứ?”
Giang Thần Hy nghe xong liền nheo nheo mắt, nhếch môi cười nhẹ, tỏ ra không có chút hứng thú gì.
Tô Lê nhìn anh nhưng cô lại không hề giải thích cái kia chỉ là mượn cớ mà thôi.
Thật ra cô cũng không muốn giải thích cái gì cả, tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao từ trước đến nay cô cũng không để ý.
Nếu như anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, khó chịu, như vậy cũng tốt.
Nhưng sau một lúc im lặng, anh đưa tay ra bóp lấy cằm cô, khẽ nói:”đêm nay tại sao không cùng tôi đi uống rượu?”
“Cái đó của tôi đến rồi, không thoải mái.” Cái lý do này nói ra cũng thật là thuận miệng quá.
Giang Thần Hy cười và nói:” lại là một cái cớ, sau này có thể kiếm một lý do khác.”
Tô Lê cúi mặt cười và nói:” vậy Giang Thiếu có lý do nào để tôi dùng được nữa không.”
Giang Thần Hy cúi nhẹ người, ghé sát lại tai cô và nói:” chắc là cô không bằng lòng cùng tôi ra ngoài xã giao, ừm?”
Tô Lê cười nhẹ và nói:” bởi vì sợ đó”
“ Sợ cái gì?”
Tô Lê ngước mắt nhìn anh, ánh mắt toát lên một chút giễu cợt, “ sợ bị bạn gái của Giang Thiếu hẳt a-xít. Loại người thứ ba, hồ ly tinh như tôi, cũng chẳng có kết cục đẹp đẽ gì.”
“Thật không.” Giang Thần Hy cũng chẳng giải thích gì, nắm lấy cằm cô, áp gần mấy phút, mím mím môi và nói:” thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Lần đầu tiên Giang Thần Hy không yêu cầu cô làm cái gì, chỉ là muốn cô ngủ lại qua đêm.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, hai người cũng là lưng đối lưng mà ngủ. Hai người ấy rốt cuộc có phải là tình nhân.
Tô Lê là bị cuộc điện thoại đầu gường làm tỉnh giấc, đang liên tục cảm thấy choáng váng.
Giang Thần Hy cũng có lẽ bị cái âm thanh này làm tỉnh, anh quay người sang cô, một tay kéo lấy Tô Lê đang chuẩn bị đứng dậy, một tay cầm lấy điện thoại xem, là Kiều Vi gọi điện đến.
Giang Thần Hy cũng không né tránh, giấu diếm mà nghe điện thoại:” có việc gì?”
Đầu dây bên kia chắc có lẽ đang nói gửi văn kiện cái gì đó, Tô Lê cũng không muốn nghe trộm, chỉ là khoảng cách quá gần.
“Ừm, không cần, ừm, quả thực không thuận tiện……Cô trực tiếp cho người đem đến văn phòng là được.” Giọng nói của Giang Thần Hy lúc đó khàn khàn và không được tỉnh táo cho lắm, quả thật rất gợi cảm, không biết Kiều đại tiểu thư nghe điện thoại cảm thấy như thế nào, có điều cô cảm thấy nghe rất dễ chịu.
Tắt điện thoại, anh vứt nó sang một bên, cúi nhẹ người, cắn nhẹ vào đầu vai cô, “tỉnh rồi à?”
Tô Lê “ừm” một tiếng.
Giang Thần Hy lại cắn nhẹ vào tai cô cười nhẹ và nói:” thời gian vẫn còn sớm……”
“Thế thì sao?” Tô Lê gối đầu lên cánh tay anh, cảm thấy rất dễ chịu.
“Vậy nên chúng ta vẫn đang đủ thời gian để làm việc chúng ta nên làm……”
Cơ thể người đàn ông lúc sáng sớm rất nhạy cảm, Tô Lê thường thường nghe Trần Miễn và những người bạn của anh ta nói về những chuyện nhạy cảm như vậy,nhưng chưa bao giờ cô lại được thử nghiệm cảm giác ấy lên người như thế này……