Xác nhận là ngoài việc chiếc váy xinh đẹp của Tô Lê bị làm hỏng ra thì không còn chuyện gì khác.
Tô Lê dựa vào trong lòng Giang Thần Hy, nũng nịu nói: "Giang thiếu vẫn tức giận sao?"
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng xoa lấy tóc cô, nói: "Em tưởng rằng cứ làm nũng với anh như vậy là xong sao?"
Tô Lê ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn anh, rồi tiến lên phía trước, chủ động hôn lên môi anh. Hai tay Tô Lê vòng lên cổ anh, chớp mắt cười nói: "Vậy Giang thiếu còn muốn thế nào đây?"
Giang Thần Hy cười, nhân cơ hội này hôn lên môi của cô nói: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Tô Lê dụi vào lòng anh, nhưng cũng không nói gì.
Hoa Hoa rất nhanh đã mang quần áo để thay tới, Giang Thần Hy bị bác sĩ gọi qua bên đó, Tô Lê vừa thay đồ vừa nghe Hoa Hoa nói: "Trời đất ơi, chị Tô Lê, chuyện này đúng là gây sốc mà, thiên kim của Phương Nghị Trưởng lại bị trúng độc, chị biết chứ, chuyện này còn hot hơn cả đám cưới của Giang gia ngày hôm nay nữa, giờ đã lên trang nhất rồi."
Tô Lê vén tóc ở trong váy ra, lạnh nhạt nói: "Đoạn video đó là một tên chó săn bán cho chị. Lúc đó cảm thấy khá thú vị nên liền bỏ tiền ra mua. Chị và Phương Nghiên còn có huyết thù chưa trả, giữ lại cũng chẳng có chuyện gì xấu. Đúng lúc gần đây Giang thiếu vì một công trình hạng mục của chính phủ mà bị Phương Nghị Trưởng đó gây khó dễ, mặc dù không đến mức có thể giúp được Giang thiếu, nhưng chuyện này xem ra cũng đủ để khiến ông ta đau đầu rồi."
Giang Thần Hy từ chỗ bác sĩ bước ra, vị bác sĩ Vương này vô cùng thiếu hài lòng với biểu hiện của Giang Thần Hy, ấy vậy mà có thể khiến cho vợ mình bị ngã.
Sau khi bị giáo huấn một trận rồi trở về thì Tô Lê đang vừa ăn hoa quả vừa xem tin tức.
Cô đang đợi Giang Thần Hy, vì kiểm tra không có vấn đề gì nên đang chuẩn bị đi về.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, ngẩng đầu cười nói: "Giang thiếu vừa bị giáo huấn sao?"
Giang Thần Hy mỉm cười, đương nhiên cũng không thể nói được gì, đưa tay ra xoa nhẹ tai cô nói: "Xem gì vậy?"
Tô Lê vừa ăn táo vừa nói: "À, xem tin tức hôm nay, khá náo nhiệt." Có điều cô nói một cách tiếc nuối: "Có điều dáng vẻ hiện giờ cũng không được đẹp lắm, nên kéo dài hơn chút nữa, thì sẽ tốt hơn."
Giang Thần Hy xoa đầu cô nói: "Được rồi, đừng xem nữa, về đã rồi nói tiếp."
Tô Lê gật đầu: "Được thôi."
Bên ngoài bệnh viện cũng có phóng viên, nhìn thấy Tô Lê liền lũ lượt tới hỏi cô về tình hình đứa nhỏ trong bụng. Từ đầu tới cuối Giang Thần Hy vẫn luôn ôm lấy Tô Lê vào trong lòng, không nói gì mà bước thẳng lên xe.
Tô Lê nhìn ra bên ngoài cửa xe, cười nói: "Không ngờ sức ảnh hưởng của chuyện này lại lớn như vậy."
A Hào lái xe tới đó, hai người họ ngồi ở ghế sau.
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: "Câu nói này của em liên quan tới danh tiếng và lợi ích của cả hai nhà, vả lại lại trùng hợp như vậy, có rất nhiều người cùng lúc nhận được video này, vốn dĩ là chuyện đại hỷ của Giang gia, nhưng lại vì một thiếu phu nhân như em mà tất cả mọi sự chú ý lại dồn lên người em rồi."
Tô Lê cười, dụi vào trong lòng anh nói: "Không phải Giang thiếu nói sao, chỉ là một hôn lễ thôi chẳng có chút ý nghĩ nào cả, như vậy thì đám phóng viên kia cũng có thông tin để viết thành một bộ phim dài tập."
A Hào ngồi ở phía trước cũng không nhịn được bật cười: "Tiên sinh, lần này phu nhân đã giúp anh một vố lớn rồi."
"Vậy sao?" Tô Lê ngẩng đầu lên, cọ cọ vào cằm anh.
Tô Lê thích dụi vào trong lòng anh, cảm giác có chút gì đó tê dại.
Có điều khóe miệng Giang Thần Hy hơi nhếch lên, anh trầm giọng nói: "Đồ xấu xa, còn giả ngốc nữa sao, hả?"
Tô Lê càng giống như một con hồ ly nhỏ cọ vào lòng anh nói: "Chuyện này cũng chỉ có thể nói là do Phương Nghiên tự mình tìm tới, hôm nay lại tự dẫm vào cái đuôi của mình. Em vốn dĩ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để đưa đoạn băng này cho Giang thiếu, ai bắt ông Phương kia thích gây khó dễ cho công trình của Giang thiếu như vậy, đoạn video đó chính là mua được từ chỗ đám chó săn, giữ lại vốn dĩ là để tìm thời cơ thích hợp, cho nên giờ liền thuận nước đẩy thuyền, vả lại cũng phải cảm ơn sự phát triển của truyền thông ngày nay, đưa ra một tin tức mới chỉ mất có vài phút."
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng xoa lấy trán cô nói: "Quên mất rằng em là một con cáo xảo quyệt."
Tô Lê cười nói: "Cho nên bọn họ tưởng em chỉ là một con mèo thì chẳng đúng chút nào."
Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: "Nói đúng lắm."
Buổi tối hôm đó sau khi về nhà, người chị họ kia sau khi rời khỏi hôn lễ liền cùng chồng mình tới thăm Tô Lê.
Xác nhận là Tô Lê không có vấn đề gì, cô mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi lại đó nói chuyện một lúc rồi mới rời đi.
Tô Lê ở trên lầu chứ không xuống nhà, đợi Giang Thần Hy tiễn hai người họ về thì Tô Lê mới đi xuống, cô nhìn đèn xe xa dần ở bên ngoài cửa nói: "Trên dưới Giang gia, xem ra chỉ còn mỗi người chị họ cùng người dì đó là còn quan tâm tới anh một chút."
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, đương nhiên cô hiểu ý của anh.
Thái độ không nóng không lạnh này của chứng tỏ anh không hề quan tâm đến sự quan tâm của bọn họ, có điều Tô Lê cảm thấy anh rất giống như thực sự quan tâm tới bọn họ.
Giang Thần Hy ôm lấy lưng cô rồi ngồi lên sô pha nói: "Được rồi, những gì em làm hôm nay cũng đủ rồi. Anh không muốn em bị liên lụy."
Tô Lê ừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, trong lòng em tự có tính toán."
Hai người họ cùng nhau ngồi xem tivi, gần đây Tô Lê đang theo dõi một bộ phim truyền hình, Giang Thần Hy liền ngồi xem cùng cô. Bữa tiệc đính hôn kết thúc, Trần Miễn vì đi tiếp rượu mà uống không ít, nên có chút chuếnh choáng.
Anh vẫn đang lướt tin tức, chắn chắn là Tô Lê không sao mới yên tâm.
Anh một mình ngồi trong quán bar, A Thái ở bên cạnh nhìn anh nói: "Trần Miễn, cậu uống đủ rồi đấy, uống xong nhiêu đây thì về nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay cậu kết hôn, lẽ nào định ở đây cả đêm sao?"
Trần Miễn cười, uống một ngụm bia trong tay, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Rõ ràng biết là cô ấy đang đóng kịch vậy mà tôi vẫn lo lắng cho cô ấy như vậy, A Thái, có phải cậu thấy tôi rất nực cười không?"
A Thái nói: "Tô Lê đối với cậu mà nói đúng là một mối nguy hại, nếu như không phải vì cô ấy, cậu sớm đã trở về Giang gia rồi, cũng không bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy, cũng không rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhue hiện giờ."
Trần Miễn đặt lon bia lên mặt bàn, chau mày lại tức giận nói: "A Thái, cậu đủ rồi đấy! Tôi từng nói cậu đừng có mà nói những điều này về cô ấy ở trước mặt tôi cơ mà, trước giờ mấy người chưa từng coi cô ấy là bạn, nhưng Tô Lê vẫn coi mấy người như là bạn của mình, ngày hôm đó cũng chính Tô Lê đã nhờ Lục Tử Thần bảo lãnh cho mấy người."
A Thái hít sâu một hơi, định nói gì đó nhưng lại bị người vợ ngồi bên cạnh ngăn lại, vợ của A Thái là bà chủ của quán rượu này. A Thái có tiền nên đã mua lại quán rượu này. Việc làm ăn cũng không tồi, vả lại còn có cổ phần của Trần Miễn nên cũng kiếm được khá nhiều tiền.
Vợ A Thái nói: "Bớt nói vài câu đi, đừng nói tới chuyện này nữa, A Miễn, nào, chị dâu mời cậu vài ly." Dứt lời cô liền rót đầy rồi uống cạn ly rượu của mình.
Ngày hôm sau, khi Tô Lê tỉnh lại nhìn đồng hồ thì Giang Thần Hy đã tới công ty rồi, Tô Lê sờ bụng mình. Gần đây đứa nhỏ này cứ đạp mãi thôi, cô nằm trên giường một lúc rồi mới đứng dậy đi tắm.
Buổi trưa thì Diệp Minh tới. Không quá bất ngờ nhưng cũng không nghĩ rằng anh sẽ tới. Anh ôm một bó hoa tới. "Sao lại tới đây vậy?" Tô Lê nhận lấy bó hoa, ngửi mùi hoa, sau đó nói với dì Trương: "Dì Trương, đem hoa này cắm vào trong bình."
Diệp Minh nhìn cô, cũng không biết là do hiện giờ Tô Lê đang mang thai, hay là do dáng vẻ của cô hiện giờ mà khiến anh nhớ tới Tô Lê lúc đó, có chút thất thần.
Anh nói: "Ngày hôm qua hỗn loạn một đống, không biết là em thế nào rồi nên hôm nay dành chút thời gian tới thăm em."
Tô Lê uống một ngụm nước hoa quả cười nói: "Em cũng không sao, có điều cô ấy dường như gặp phải phiền phức rất lớn."
Diệp Minh ừ một tiếng nói: "Giang Thần Hy nói sẽ truy cứu trách nhiệm của cô ta, lại cộng thêm tin đồn xấu của cô ta, quả thực rất phiền phức."
Quả nhiên, chuyện này vừa làm ầm lên, Giang Thần Hy lập tức hành động, hiện giờ e rằng đã loạn hết cả lên rồi.
Tô Lê rất hài lòng với kết quả này, cô âm thầm đắc ý, sờ lấy bụng mình nói: "Diệp thiếu không phải tới để mong tôi nương tay với Phương Nghiên đấy chứ? Tôi không làm được, cái đẩy đó của cô ta suýt chút nữa đã làm hại đến con của tôi, Tô Lê tôi nổi tiếng là thích ghi thù, đây cũng không phải chuyện nhỏ nên tôi không thể cứ thế cho qua được."
Diệp Minh lắc đầu, nhìn cô cười nói: "Không phải, em đừng hiểu lầm, hôm nay anh tới là để xem em thế nào rồi, những chuyện khác không liên quan tới anh. Vả lại em cũng biết anh và cô ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi."
Tô Lê cười nói: "Đó cũng là vợ anh mà, hai nhà các người có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cho nên Diệp Minh tới thăm người bạn cũ như tôi tôi rất vui, những chuyện khác đừng nhắc tới nữa, được chứ? Giang thiếu không muốn tôi dây dưa quá nhiều."
Diệp Minh ừ một tiếng, bưng cốc nước lên, uống một ngụm, che giấu đi chút ngại ngùng của anh, thực tế là, mặc dù lần này anh tới không phải vì Phương Nghiên, nhưng anh cũng muốn thông qua Tô Lê để thăm dò ý định của Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy không muốn Tô Lê dính dáng quá nhiều, cũng là vì lo lắng cô sẽ bị chuyện này làm liên lụy.
Tô Lê nhìn Diệp Minh cười nói: "Diệp thiếu, anh cũng không cần tới thăm dò tôi làm gì, những gì tôi nói đều là thật, nhưng tôi vẫn có điều này mong anh nói một chút, cũng phiền anh chuyển lời tới vợ mình giúp tôi."
"Chuyện gì vậy?" Diệp Minh nhìn cô hỏi.
Tô Lê cười nói: "Năm đó tôi thực sự có bằng chứng Phương Nghiên thuê người giết tôi, tôi không đùa với cô ta, hiện giờ tôi không nói là vì Diệp Minh anh, cảm thấy hiện giờ nói ra cũng chẳng có chút nghĩa lí nào, có điều nếu như có một ngày tôi cảm thấy cần thiết, thì tất cả mọi bằng chứng sẽ đều xuất hiện ở trong cục cảnh sát. Cho nên dù là anh hay là gia đình của mấy người thì cũng hãy bàn bạc kĩ lưỡng với Phương Nghiên, suy cho cùng cô ta cũng chính là một quả bom hẹn giờ."