Mục lục
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lê về đến nhà, chú chó mà cô nuôi vui mừng chạy ra đón

Tô Lê khom người ôm nó lên, nói với thím Trương: “Hôm nay bác làm mấy món nhé, Giang Thần Hy nói là tối nay sẽ đến.

Bởi vì Giang Thần Hy rất ít khi đến, thím Trương cười nói: “Được, để tôi chuẩn bị.”

Tô Lê biết Giang Thần Hy có một tủ rượu, bên trong có mấy bình rượu vang đỏ rất ngon, cô mở cửa tủ hỏi chú chó ôm trong lòng: “Mày nói xem tối nay nên uống bình nào?”

Chú chó nhỏ làm sao biết được mấy chuyện này, móng vuốt cào cào, Tô Lê cười cười nói: “ Được rồi, nghe mày.”

Giang Thần Hy nói 6h tối nay sẽ đến, nhưng nhìn thời gian, đã sắp 6h30 rồi.

Tô Lê ngồi trước bàn ăn, một tay chống cằm nhìn chú chú ngốc ngếch đang nghịch quả bóng trên sàn nhà.

Ngón tay cảm giác nặng nề, cô giơ tay lên nhìn, viên kim cương trên nhẫn rất lớn rất lấp lánh.

Nhưng trong mắt cô, nó chỉ là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn mà thôi.

Thím Trương đi đến, nhìn thời gian: “ Sắp 7h rồi, thức ăn cũng nguội hết rồi. Cô Tô, tôi đi hâm nóng lại đồ ăn.”

Tô Lê “ừm” một tiếng, cô cầm điện thoại lên, gọi cho Giang Thần Hy.

Điện thoại reo lên một lúc mới được kết nối, đầu kia điện thoại truyền đến trọng nói trầm thấp cảu Giang Thần Hy: “ Alo”

Tô Lê cười cười, hỏi: “Giang thiếu, bây giờ là 7h rồi, anh nói là 6h trở lại ăn cơm mà.”

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, chỉ nghe giọng anh bình thản: “ Em ăn trước đi, anh ở đây vẫn còn chút việc.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “ Thần Hy? Có phải anh có chuyện không?

Tô Lê cụp mắt, nhìn chiếc nhẫn trên tay, đầu dây bên kia có âm thanh quán bar hay một nơi nào đó rất rõ ràng, cô cười cười nói: “ Được rồi, vậy anh chơi vui vẻ nhé.:

Giang Thần Hy “ừm” một tiếng.

Tô Lê sau đó cúp điện thoại, ngẩng mắt nhìn thím Trương nói: “ Dọn cơm thôi.”

Người gọi Giang Thần Hy là Giang Tiểu Ngữ, cô có thể nghe ra…

Giang Thần Hy cúp điện thoại, quay người, chỉ thấy Giang Tiểu Ngữ và một cô gái ăn mặc nóng bỏng đi đến.

Giang Tiểu Ngữ nhìn cô gái bên cạnh, nói với Giang Thần Hy: “ Đây là bạn em Cao Mỹ. Hôm nay nếu không có anh, em cũng không biết nên làm gì.”

Giang Thần Hy nhìn Cao Mỹ, trên người cô ta còn có khoác một chiếc áo vest, nhìn dáng vẻ có chút khủng hoảng và co rúm người lại về sau.

Nhưng mà Giang Thần Hy nhanh chóng rời tầm mắt khỏi người cô ta, lại cau mày nói: “ Những chỗ như thế này không hợp với em, em trở về nghỉ sớm đi.”

Giang Tiểu Ngữ cụp mắt, gật gật đầu: “ Xin lỗi.”

Giang Thần Hy cũng không nói gì, bình thản nói: “ Đi thôi, anh đưa bọn em về.”

Dứt lời, anh liền tự nhiên nắm vai Giang Tiểu Ngữ, Cao Mỹ đi sau bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt…

Cô gái này chính là cô gái bị tên quản lý có quan hệ bất chính ép đi uống rượu, hầu hạ ông chủ ở nhà hàng hôm đó. Hôm nay, anh đang định về nhà, nửa đường thì nhận điện thoại của Giang Tiểu Ngữ, xin anh giúp đỡ bạn của cô.

Sau đó, Giang Thần Hy gọi lái xe của Giang gia đến, để bọn họ lên xe trước.

Nhưng mà đúng lúc này, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh lóe sáng dưới ánh đèn, Giang Tiểu Ngữ liếc mắt liền nhìn thấy.

Cô hơi ngây ra, ngẩng mắt lên nhìn Giang Thần Hy, sau khi do dự một lát liền cười hỏi: “ Thần Hy, chiếc nhẫn này thật đẹp, là… nhẫn kết hôn sao?

Giang Thần Hy cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kết hôn trên tay của mình, cười cười, cũng không nói gì, chỉ ừm một tiếng.

Giang Tiểu Ngữ cũng không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

Giang Thần Hy không có ý định cùng ngồi xe với họ, mà chỉ nói với lái xe mấy câu, sau đó xoay người lên xe của mình. Sau khi nhìn xe Giang Tiểu Ngữ rời đi, anh mới lái xe đi về hướng ngược lại…

Về đến nhà, Giang Thần Hy mở cửa, con chó của Tô Lê tỏ ra rất không vui, xông lên sủa anh hai tiếng.

Giang Thần Hy không quan tâm, cụp mắt nhìn chú chó nhỏ đang quây lấy chân anh, cười nhẹ một tiếng. nhìn Tô Lê đang cuộn trên sô pha ôm gối, vừa ăn vặt vừa xem ti vi.

Anh trực tiếp đi đến, hai tay chống hai bên người Tô Lê, cúi người ép xuống, cười cười nói: “Xin lỗi, anh thất hứa.”

Tô Lê ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp mắt, cười nói: “Vậy Giang thiếu làm sao bù đắp đây?”

Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, bình thản nói: “ Em muốn bù đắp thế nào.”

Anh không có giải thích tại sao hôm nay thất hứa, cũng không nhắc đến Giang Tiểu Ngữ. Kỳ thực, Giang Thần Hy không cảm thấy Tô Lê không biết, chỉ là cô không mở miệng hỏi, anh cũng không cần phải nói.

Tô Lê hơi ngước cằm lên, hai tay vòng lên vai anh, mang theo chút tinh nghịch, cười nói: “ Vậy thì phải xem Giang Thiếu có thể bù đắp cái gì rồi.”

Giang Thần Hy hơi nhếch mép, trầm giọng một tiếng, anh hơi ép người xuống, sát lại gần cô nói: “ Tôi đói rồi.”

Tô Lê nghiêng đầu, bộ dạng rất vô tội, cười cười nói: “ Em tưởng là anh không trở lại ăn cơm nữa, cho nên ăn cơm xong liền bảo thím Trương đổ hết thức ăn thừa đi rồi, thức ăn không thể để qua đêm, dễ bị ung thư.”

Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được cười khẽ, bình thản nói: “ Hóa ra là vậy, không ngờ xem cũng rất có kiến thức thường thức cuộc sống.”

Tô Lê cũng cười, nói: “ Tivi thường nói mà, chẳng lẽ Giang thiếu không xem tivi sao?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy vài giây sau, Giang Thần Hy đứng thẳng người lên, quay người đi thẳng vào phòng.

Tô Lê nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được khẽ cười…

Trong phòng bếp, thực sự không còn chút thức ăn nào, chỉ còn lại một chút rau và mấy quả trứng gà.

Giang Thần Hy nhìn tiểu hồ ly đang cuộn mình trên sopha, cô cố ý, đây là hình phạt cho việc anh thất hứa.

Nhưng mà cô vẫn còn chút lương tâm, ít nhất còn để lại cho anh chút đồ đủ để nấu bát mỳ…

Ăn chút mỳ đơn giản, nhưng ăn được kha khá rồi Tô Lê mới đi đến, một tay cầm hai chiếc cốc đế cao, một tay cầm bình rượu, trong đó có đầy rượu vang. Cô nghiêng người dựa vào mép bàn mà Giang Thần Hy có thể chạm được, rót rượu vào cả hail y, cười cười nói: “ Giang Thiếu có lẽ không để ý cùng uống một ly chứ?”

Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay nhận lấy ly rượu mà Tô Lê đưa qua, lắc lắc ly, cười khẽ, sau đó một hơi cạn sạch.

Tô Lê sau đó cũng uống hết rượu của mình, cười nói: “ Giang thiếu, kết hôn vui vẻ.”

Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó một tay kéo cô lại gần, một tay nắm eo cô, cười khẽ, nói: “ Nhóc con, có phải hôm nay tôi phải cảm ơn em không thực sự để tôi bị đói, hả? Xem ra em biết anh nhất định không có ăn cơm.”

Tô Lê tay vẫn còn cầm ly rượu, quàng lên giữ cổ anh, mang theo một chút nũng nịu: “ Sao có thể, em cũng không cài đặt thiết bị lên người anh, sao có thể biết Giang thiếu có ăn cơm hay không chứ? Nếu Giang thiếu ăn rồi, nhưng em lại trơ mắt đợi anh quay lại, thì Giang thiếu có nấu mỳ cho em không? Hơn nữa, em cũng không biết nấu ăn, cho nên, chỉ có thể chịu đói, em không thích cảm giác đói bụng,”

Giang Thần Hy trầm mặc không nói nhìn cô.

Anh lại rót một ly rượu, ngẩng cổ uống cạn.

` Sau đó anh chế trụ cằm cô, cúi người xuống hôn …

Mang theo hương thơm của rượu vang mê người, anh mạnh mẽ mở miệng cô, giống như dùng hành động thực tế chứng minh cái gì đó…

Ôm cô trực tiếp lên lầu, anh giơ chân đạp cửa đi vào phòng ngủ sau đó lại cong chân đóng cửa lại…

Ngày thứ hai:

Nếu không phải ngày đóng phim, Tô Lê sẽ không dạy sớm, ngủ đến khi tự tỉnh, đại khái cũng là buổi trưa.

“Thiếu phu nhân” Thím Trương đã thay đổi cách gọi

Tô Lê lại không cảm thấy không quen, đối với cô, gọi là gì cũng giống nhau.

Cô ừm một tiếng, rót một cốc nước uống một hai ngụm.

Nhưng mà sau khi cô quay người lại thì nhìn thấy Cao Mỹ ngồi trên so pha.

Cao Mỹ cười đứng lên: “ Tô Lê, cô còn nhớ tôi không?” nhưng mà cô nhanh chóng ý thức ra điều gì, vôi vàng sửa miệng: “ Xin lỗi, có phải tôi lên gọi cô là Giang thiếu phu nhân không?”

Tô Lê không ngờ Cao Mỹ lại tìm đến đây, bình thản ừm một tiếng: “ Tùy cô.” Vừa nói, vừa trực tiếp đi qua, ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn một cái, bình tĩnh nói: “ Cô.. đến tìm tôi hay tìm Giang thiếu?”

Cô cũng lười tìm hiểu, nhìn một cái cốc cà phê để trên bàn, đã cạn sạch, xem ra cô ta đã đến được một lúc.

Cao Mỹ cười cười, lộ ra một ý cười nồng đậm, nói: “ Tối qua, Giang thiếu để áo vest ở chỗ tôi, tôi đặc biệt mang đến trả lại.”

Một câu nói cô cùng ái muội, có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều.

Tô Lê nhìn chiếc áo vest để trong túi nilon bên tay cô ta, mày hơi nhướn lên, cười cười nói: “ Như vậy à, thực ra không cần phiền phức vậy đâu, nếu cô Cao thích thì cứ giữ lại. Vest của Giang thiếu để đầy một gian phòng, thiếu một chiếc cũng không sao.

Sắc mặt Cao Mỹ có chút ngượng ngùng, cô ta cười cười, nói: “ Tô Lê, xem cô nói kìa. Hôm qua Giang thiếu giúp tôi giải nguy, tôi đặc biết đến để cảm ơn anh ấy.”

Tô Lê cười cười nói: “ Ra vậy, nhưng mà thật không khéo. Giang thiếu ban ngày không có nhà, hay là cô tối rồi đến?”

Cao Mỹ cười cười, vốn dĩ cô ta muốn đến mượn chuyện hôm qua xem thái độ của Tô Lê, xem bản thân còn có cơ hội hay không. Nhưng không ngờ Tô Lê lại nhẹ nhàng bịt đường, làm cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cao Mỹ cười cười định rời đi, Tô Lê gọi cô ta lại, chỉ cái áo vest ở trên sô pha nói: “Cô Cao, đồ mà Giang thiếu cho ai rồi thì không muốn cầm lại, nếu như cô không thích thì giúp tôi vứt đi, tránh cho anh ấy trở về nhìn thấy lại không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK