“Được, anh hiểu rồi.” Anh lạnh nhạt trả lời.
Tô Lê nhìn anh, thực ra cô căn bản không hiểu được anh vừa nói rằng mình hiểu cái gì, nhưng cô vẫn nhìn anh cười.
Sau khi cùng Giang Thần Hy trở về từ Giang gia, Tô Lê liền tới đoàn phim đóng phim.
Trên thực tế, Giang Thần Hy cũng không hề rảnh rỗi, anh phải đi công tác rồi.
Ở phim trường, Tô Lê ngổi ở một góc khuất không gây sự chú ý rồi đọc kịch bản, Tôn Hàm bước từ bên ngoài đoàn phim đi vào.
Nhìn thấy Tô Lê, liền qua đó.
Có lẽ là ánh sáng ở đây cũng không tồi, không có gió, ngồi ở đây cũng rất thoải mái.
Tôn Hàm nhìn cô cười nói: “Giang Thiếu sao lại xấu xa như vậy chứ, chị tôi mà là anh ấy, chịđã đưa cho em nguồn đầu tư tốt nhất rồi.”
Tô Lê cười nói: “Không sao, anh ấy nuôi được em.”
Tôn Hàm không nhịn được mà giễu cợt một tiếng rồi cười nói: “E rằng anh ấy không muốn em diễn chung với các diễn viên nam khác.”
Tô Lê gạt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn lên của mình, cười nói: “Lục thiếu sẽ tức giận sao?”
“Lục Cảnh Niên sao?” Tôn Hàm nhún nhún vai nói: “Giữa chị và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, cho nên anh ta tức giận cũng vô dụng.”
Tô Lê và Tôn Hàm nói chuyện cũng khá hợp nhau, Tôn Hàm cũng không làm giá chút nào.
“Đúng rồi, ngày lễ tình nhân của em trôi qua hạnh phúc chứ?” Tôn Hàm nhìn cô hỏi.
Tô Lê nhếch mày cười nói: “Em đang nghĩ emcó nên cảm ơn chị Tôn Hàm không đây?”
Tôn Hàm nhìn cô, sau đó híp mặt lại cười, nhưng sau khi mỉm cười, cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, hít sâu một hơi nói: “Tô Lê, lúc con người đi lạc đường, thì sẽ không còn là chính mình nữa đúng không?”
Tô Lê cũng không ngốc, cô nhìn Tôn Hàm, có lẽ cũng biết cô ấy đang nói tới chuyện lầ trước cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Thần Hy và cô, thực ra Tôn Hàm vẫn luôn để chuyện này trong lòng và cảm thấy áy náy.
Tô Lê cười nói: “Đều là chuyện đã qua, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa.”
Câu trả lời của cô khiến Tôn Hàm hơi lặng người đi, sau đó cô không nhin được mà bật cười một tiếng nói: “Chị vẫn luôn cảm thấy em rất đặc biệt, nhưng lại không thể nói được ra điểm đặc biệt của em, giờ chị đã hiểu Giang thiếu tại sao lại ở bên cạnh em lâu như vậy rồi.”
Tô Lê nhìn cô, không nói gì.
Còn có nguyên nhân gì khác chứ? Chẳng qua là bởi vì cô không bám víu lấy người khác.
Tôn Hàm cười nói: “Chị và Nhan Nhan là bạn thân của nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau quen biết Giang thiếu, có thể nói chị là người duy nhất chứng kiến anh ta đối xử với tất cả mọi người.”
“Chị Tôn Hàm, đây đều là những chuyện đã qua, em không có hứng thú gì với nó cả.” Không phải là cô không đồng ý nghe mà là cô thực sự không có chút hứng thú nào.
Tôn Hàm nhìn cô cười nói: “Chị biết, nhưng chị cũng là người đã hứa với người khác thì đương nhiên sẽ phải thực hiện, Lạc Nhan nói, với tính cách của Giang Thần Hy, anh ta tuyệt đối sẽ không kể chuyện trong lòng của mình ra với người khác, Lạc Nhan lo lắng với tính cách của anh ta nếu không hiểu thì sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm với người khác. Cho nên Lạc Nhan cầu xin chị, nếu như có cơ hội, nhờ chị nói với người đồng ý ở lại bên cạnh Giang thiếu kia một chút về con người anh ta để em hiểu hơn về anh ta, như vậy sau này có lẽ sẽ bớt đi những hiểu lầm không đáng có.”
Tô Lê nhìn cô, trầm mặc không nói gì.
Tôn Hàm hít sâu một hơi, sau khi im lặng một lúc liền nói: “Thực ra chuyện này nói ra thì chưa chắc em cũng đã tin nhưng tình cảm giữa Giang thiếu và Lạc Nhan thực sự không sâu sắc như những gì em vẫn nghĩ, về căn bản đó không thể được gọi là tình yêu, nói như vậy có lẽ em sẽ cảm thấy rất hài hước, nhưng đây thực sự là những gì Nhan Nhan tự mình nói ra với chị, cô ấy nói, đàn ông thường vẫn không phân biệt được cái gì gọi là tình yêu, cái gì gọi là tình thân, cô ấy nói, giưã hai người bọn họ cũng chỉ có cái gọi là thói quen và sự quyến luyến, đó căn bản không phải là yêu.” Tôn Hàm nhắm mặt lạ, sau khi im lặng liền tiếp tục nói: “Chị không biết Tô tiểu thư có hiểu được cảm giác phụ thuộc vào nhau này không, vào lúc em khó khăn nhất, chỉ có cùng với người khác gánh chịu thì mới có thể vượt qua. Loại tình cảm này khó mà hình dung nổi, có lẽ cũng chẳng có ai mong muốn, nó thậm chí còn vượt qua khỏi tình bạn và tình yêu cũng có thể là cả tình thân, nhưng có lẽ nó lại có một chút gì đó không giống với tình thân.”
Tô Lê nghe xong hơi lặng người đi.
Đó không phải chính là tình cảm giữa cô và Trần Miễn sao?
Vốn dĩ cô chỉ cho rằng cứ lắng nghe cho có, ai ngờ Tôn Hàm lại nhắc tới cả phương diện này.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn Tôn Hàm, rõ ràng có chút bất ngờ.
Tôn Hàm hít sâu một hơi nói tiếp: “Từ nhỏ chị đã cùng Lạc Nhan lớn lên ở cô nhi viện, em gái cô ấy từ khi còn rất nhỏ đã được người ta nhận nuôi rồi, có lẽ đấy chính là cái gọi là ý trời, em gái của Lạc Nhan lại chính là được vợ cũ của bố Giang thiếu nhận nuôi, còn tình hình cụ thể là như thế nào thị chị cũng không rõ lắm. Lạc Nhan nếu như không nhờ có Giang thiếu thì cũng không thể sống được tới bây giờ, Lạc Nhan thường nói, thực ra cô sống được lâu như vậy đều là nhờ Giang thiếu, cho nên trước giờ cô ấy không lo sợ cái chết. Lạc Nhan vẫn luôn ở bên cạnh Giang thiếu, hai ngườ họ cùng dìu dắt nhau tiến lên. Thực ra thứ Giang thiếu mong muốn nhất là một mái nhà, bởi vì anh không hề có gia đình, mặc dù anh ấy họ Giang, nhưng anh ấy vẫn luôn không có một mái nhà thực sự, thật là đáng thương đúng không? Có lẽ trong con mắt của người khác, anh ấy vẫn luôn cao cao tại thượng, nhưng anh ấy ngoài việc không phải lo nghĩ tới chuyện cơm áo gạo tiền ra thì chẳng còn gì cả. Giang gia vốn dĩ có anh trai của anh ấy còn đối xử tốt với anh ấy tốt một chút, nhưng lại bị người ta hại chết. Nhưng không có một ai chịu tin rằng anh ấy rất bất hạnh, mà bao nhiêu năm nay, anh ấy vẫn luôn gánh những thứ này trên vai, từng bước ngồi lên cái ghế tổng tài của tập đoàn Giang Thị. Chị không biết là em có biết chuyện giữa anh ấy và Lạc Nhan có với nhau một đứa con hay không.” Nhưng nói tới đây, Tôn Hàm than một tiếng rồi nói: “Lạc Nhan từng nói với chị, trước giờ cô ấy không sợ chết, cô ấy chỉ sợ sau khi cô ấy ra đi Giang thiếu chỉ còn lại một mình. Cho nên cô ấy mới muốn cho Giang thiếu một mái nhà, sinh cho anh ấy một đứa con, cho dù sau này cô thực sự không còn nữa, thì ít nhất vẫn có một đứa trẻ ở bên cạnh anh. Nhưng đáng tiếc là người của Giang gia đều không hy vọng Giang Thần Hy có con, bọn họ lo lắng rằng một khi con của Giang Thần Hy ra đời thì sẽ gây ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ, hầy, cũng chính vì điều này mà suýt chút nữa Lạc Nhan đã mất mạng.Trận hỏa hoạn đó xém chút nữa đã cướp đi sinh mạng của Lạc Nhan, đứa trẻ đó khi ra đời, vì thiếu khí oxi trong một thời gian dài mà sau khi sinh ra liền bị hôn mê, chức năng của phổi cũng trở nên suy kiệt, não bộ cũng bị thiếu khí, nhưng Giang thiếu nhất quyết đòi giữ lại đứa bé này, nhưng cuối cùng thì đứa bé cũng không còn nữa, Lạc Nhan vì trận hỏa hoạn đó và cái chết của con mình mà tình trạng sức khỏe càng ngày càng kém, có lẽ vì vậy nên trong đầu Giang thiếu mới này ra cái ý định đó. Thực ra anh ấy chỉ đơn thuần là muốn giữ lại Lạc Nhan ở bên cạnh anh, không hy vọng cô ấy rời xa anh mà thôi.”
Tôn Hàm nói tới đây liền ngừng lại, cô nhìn Tô Lê nói: “Được rồi, điều cần nói chị cũng nói rồi, nhiệm vụ của chị cũng đã hoàn thành, thực ra chị hy vọng em và Giang thiếu có thể ở bên nhau. Dù sao thì chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được, cho nên chị cũng chỉ đơn thuần cảm thấy hai người rất xứng đôi, đương nhiên là chị cũng không hiểu em, cho nên nếu như chị có nói sai thì mong rằng em bỏ qua cho chị.”
Tô Lê trầm mặc một lúc, vì cô không biết phải nói gì.
Sau đó Tôn Hàm bị trợ lí của cô tìm, Tô Lê vẫn ngồi ở đó dưới ánh sáng mặt trời xem kịch bản, chỉ là không biết tại sao mà tới một chữ cô cũng không thể học thuộc nổi, cô nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ bên cạnh, nước trong hồ vì bị ánh nắng chiếu vào mà tỏa sáng lấp lánh, cô bỗng nhiên nhớ tới Giang Thần Hy, không có lí do và nguyên nhân nào cả, chỉ là tự nhiên đầu của cô bị gì đó mà cảm thấy rất đau……
……
Ngày hôm đó, Giang Thần Hy sau khi đi tiếp khách trở về liền được A Hào dìu vào trong.
Tô Lê đang học thuộc kịch bản, thấy vậy, hơi chau mày lại nói: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Giang Thần Hy đúng là uống nhiều rồi, nhưng vẫn chưa say tới mức đó.
Anh lấy tay đặt lên trán của mình rồi nhìn cô nói: “Yên tâm, không sao.”
A Hào mang hành lí của Giang Thần Hy lại, sau khi Giang Thần Hy đi công tác về liền tới thẳng bữa tiệc.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy tựa người vào sô pha, liền đứng dậy đi lấy một chiếc khăn ướt.
Cô không biết chăm sóc người khác, liền cười nói: “Lau mặt đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “Mấy ngày không gặp, cô gái nhỏ của tôi đã hiểu chuyện như vậy rồi sao, hả?”
Tô Lê cười nói: “Giang thiếu đối xử với em tốt như vậy, em cũng không thể cứ mãi không biết tốt xấu như vậy được.”
Giang Thần Hy bật cười một tiếng nói: “Tôi đi tắm, vậy cô gái biết điều kia, em lấy quần áo giúp tôi, có được không?”
Tô Lê ừ một tiếng sau đó liền đứng dậy xoay người bước xuống lầu.
Chuyện này cho dù là anh bắt cô làm, cô cũng sẽ không từ chối.
Tô Lê lấy một bộ đồ mặc ở nhà sau đó mở cửa phòng tắm nói: “Giang thiếu, em để quần áo ở đây nhé.”
Giang Thần Hy lau đi nước trên mặt mình, ừ một tiếng,
Quay đầu lại, anh thấy Tô Lê đang dựa người vào cửa nhà tắm hai tay khoanh ở trước ngực nhìn chằm chằm vào anh.
“Nhìn gì vậy?”
“Nhìn anh đấy.” Tô Lê cười nói.
Thực ra cô là lo lắng anh uống nhiều rồi, sợ là anh đi tắm không được an toàn, cô cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại lo lắng chuyện này.
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng nói: “Muốn nhìn thì đi tới gần hơn một chút rồi nhìn, đứng xa như vậy, nhìn rõ sao?”
Tô Lê mỉm cười, ánh mắt lộ ra vài phần xảo quyệt nói: “Khoảng cách này vừa tròn có thể nhìn rõ những thứ gì muốn nhìn.”
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười thành tiếng, anh rửa sạch bọt xà phòng trên người, lau đi nước ở trên tóc, rồi bước thẳng ra từ phòng tắm, tới trước mặt Tô Lê, hai tay đặt ở hai bên người cô, anh nheo mắt lại nhìn cô.
Hai người họ bốn mắt gặp nhau.
Người Giang Thần Hy vẫn mang theo nước, vừa nóng vừa ướt.
“Giang thiếu tắm xong rồi?” Tô Lê chớp chớp măt hỏi.
“Ừ.” Giang Thần Hy trầm giọng thốt ra một tiếng, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Tô Lê ồ một tiếng, rồi hỏi lại Giang Thần Hy: “Vậy tại sao Giang thiếu phải cản em lại?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười nói: “Không phải em muốn nhìn tôi sao, đứng gần thì sẽ nhìn rõ hơn. Thế nào, có đẹp hay không, hả?”
“Đẹp.” Tô Lê chạm vào phần cơ bắp trên bụng anh cười nói: “Giang thiếu rất biết cách quản lí cơ thể.”