Cô không hiểu đây được coi là thế nào, cũng như Hoa Hoa nói, không biết kiếp trước hai người có thù oán với nhau lớn cỡ nào, kiếp này mới gặp được nhau, yêu nhau,sau đó thì dày vò nhau như thế này.
Ban đầu những lời mà Giang Thần Hy nói vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nói muốn cho cô một mái nhà, anh nói sẽ yêu thương cô hết cuộc đời, cô đều tin hết.
Nhưng mà sau đó, anh nói buông tay liền buông tay, cô không thể nào đi hồi tưởng lại ngày mà cô vui vẻ hạnh phúc đứng trước mặt anh, chờ mong anh hôn một cái, một cái ôm của anh, nói với cô: Thật tốt, em tới rồi.
Cô ngồi máy bay mấy chục tiếng đồng hồ, không ngủ không nghỉ đi gặp anh, sau cùng chỉ nhận được bản hợp đồng ly hôn mà anh đã chuẩn bị trước.
Thậm chí có thể là người cuối cùng biết chuyện.
Cô luôn cho rằng, cô không cần giải thích quá nhiều, cô luôn cho rằng những hành động của cô có thể nói rõ tất cả, và anh cũng sẽ hiểu tất cả.
Nhưng giờ cô mới hiểu, có những tình cảm còn mỏng manh hơn những tờ giấy dán cửa sổ, thoáng cái là rách, và cô cũng đã đánh giá quá cao tình cảm giữa hai người.
Thực ra nghĩ tới cũng là, tuy rằng họ ở bên nhau cũng đã ba bốn năm rồi,nhưng mà thực sự yêu thương nhau cũng chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà thôi.
Người bình thường mấy tháng chưa chắc đã hiểu nhau, càng huống hồ lại là Giang Thần Hy.
Đương nhiên, cô không hề phủ nhận rằng cô không phải là không có trách nhiệm, cô đã từng bỏ qua tất cả các yếu tố mâu thuẫn tồn tại giữa hai người, cô vốn đơn giản nghĩ rằng, Giang Thần Hy nhất định có thể hiểu được, có những chuyện nếu đứng vào vị trí của Giang Thần Hy cho dù có thể hiểu được, cũng không có cách nào mà chấp nhận được.
Cô cũng không biết trách nhiệm và sai lầm của bản thân, vì thế khi mà Giang Thần Hy đề nghị ly hôn, cô rõ ràng là rất buồn, những vẫn chọn cách chấp nhận nó một cách dễ dàng.
Hoa Hoa hôm qua còn hỏi cô, có hối hận không?
Tô Lê lắc lắc đầu nói: “Không hối hận, dù sao con đường này ban đầu cũng do mình chọn, cắn răng chịu đựng qua mấy ngày, sau này cũng sẽ ngày càng tốt hơn.
Ngay đến sinh tử cô còn có thể vượt qua được, còn có gì mà cô không thể vượt qua chứ?
Bác sỹ cũng tầm khoảng năm sáu mươi tuổi rồi, là một giáo sư, nghe nói còn có rất nhiều đệ tử theo.
Nhưng mà thái độ thì không tốt lắm, lạnh nhạt nhìn Tô Lê một cái, nhìn xuống đôi giày cao gót cao hẳn mười mấy phân dưới chân cô càng cười nhạt, nói: “ Cô đây là đi thi hao hậu hay là tới để tham gia hoạt động vậy? Là một người mang bầu, mà còn đi đôi giày cao gót như thế này, chẳng lẽ cô không biết chuyện này rất là nguy hiểm hay sao? Sao mà một chút này cũng không biết vậy?”
Tô Lê bị khiển trách bất ngờ, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ cúi xuống nhìn đôi giày cao gót dưới chân.
Bác sỹ dường như cũng không quan tâm Tô Lê là vợ của Giang Thần Hy, vứt ra một đống kiểm tra bảo Tô Lê đi làm.
Tô Lê nhìn nhìn, một đống đơn kiểm tra dày đặc, không khỏi cảm thấy nực cười, vẫn là có chút không giống, ít nhất cũng không mang cái danh vợ của Giang Thần Hy đi bệnh viện, cũng chỉ là làm kiểm tra thai kì mà thôi.
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hy, tay anh cầm một đôi giày thể thao màu trắng, nói: “Biết em thích xinh đẹp, nên mang cho em đây, nhưng mà giờ bác sỹ cũng nói rồi, vẫn là ngoan ngoan một chút, đi vào đi?”
Nói xong, Giang Thần Hy cúi xuống, một tay đỡ chân của cô lên, cởi đôi giày cao gót trên chân co xuống, đeo cho cô đôi giày thể thao lên.
“Đôi giày này xấu quá.” Tô Lê muốn rút lại đôi chân của mình.
Cái mà cô cự tuyệt chính là Giang Thần Hy chứ không phải từ chối đi đôi giày thể thao màu trắng đó, cô không hy vọng bởi vì bản thân mình không có kinh nghiệm gì mà lại làm hại tới đứa bé này, tuy nhiên do sự cố bất ngờ mà tới, nhưng cô không hề từ chối, cô cũng muốn làm một người mẹ thật tốt.
Thực ra đứa bé này đối với cô là một sự bất ngờ, cô vốn dĩ chưa chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng, nhưng mà ít nhất lần này, cô không hề bối rối nữa, đã có con rồi, cô sẽ nghĩ những cách tốt nhất để sinh đứa bé ra, bên cạnh nó xem nó trưởng thành từng ngày.
Giang Thần Hy dùng sức mạnh hơn, ấn chân của cô xuống, chau mày nói: “Xấu cũng phải thay.”
Tô Lê thở dài một cái, cô nhìn Giang Thần Hy đang ngồi xổm trước mặt mình, nói: “Giang thiếu, hà tất phải vậy? cũng đã tới nước này rồi, chúng ta vì đứa bé mà miễn cưỡng ở bên nhau, sau này trước mặt con, chúng ta chẳng lẽ vẫn còn phải giả vờ tình cảm sao? Chúng ta trong mắt người khác tình cảm càng ngày càng nhiều lên, quấn quýt lấy nhau không rời, nhưng mà thực tế thì sao. Tình cảm mỏng manh động tý là vỡ nát, anh không cảm thấy nực cười sao?”
“Nhưng mà … tại sao lại giả vờ mà không thật sự yêu thương nhau chứ?” Giang Thần Hy vừa giúp cô thay giày vừa trầm ngâm nói.
Tô Lê nhìn anh nói: “Nhưng mà Giang thiếu, giữa hai chúng ta giờ còn lại chỉ là đứa con này thôi, nói khó nghe thì, nếu như Giang thiếu không đổi thuốc của em, thì đứa bé này thậm chí còn không thể tồn tại được. Trừ đứa bé ra chúng ta chẳng có gì khác cả, em cảm thấy mối quan hệ như thế này thì có cần thiết để tiếp tục duy trì nữa hay không?”
Giang Thần Hy thắt dây giày xong, ngước mặt lên nhìn Tô Lê nói: “Có!” Im lặng một lúc, “Anh nói có là có.”
Tô Lê cúi xuống khẽ cười, quay đầu nhìn sang một bên, nhắm nhắm mắt, thở dài một hơi, nói: "Tùy anh nói sao, dù sao cũng là do anh đề cập chuyện ly hôn, anh muốn thế nào thì thế vậy, nhưng mà nếu như sau này có tổn thất gì tới lợi ích và bộ mặt của Giang thiếu, thì em không chịu trách nhiệm đâu."
Nói xong, cô bèn đứng dậy, đi thẳng theo hướng phòng khám.
Giang Thần Hy lại đi theo sau, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, anh khẽ dùng lực lên cánh tay, quay sang nhìn cô, trầm ngâm nói: "Đề cập ly hôn xong anh hối hận luôn, vì đứa bé đã chọn đúng thời điểm này tới, anh nghĩ chắc nó cũng không muốn chúng ta chia tay."
Tô Lê không nói gì nữa.
Làm xong tất cả các kiểm tra, rồi lại nghe vị bác sỹ Lâm này nói một hồi lâu, dù sao lần trước Tô Lê cũng bị sảy thai, cho nên lần này phải chú ý gấp vạn lần, tuyệt đối cẩn thận không lại sảy thai thì phiền phức to.
Nhưng mà Tô Lê cũng còn khá trẻ, sức khỏe cũng tương đối tốt, vì thế bác sỹ căn dặn rất nhiều những chú ý hàng ngày, cũng tỉ mỉ dặn dò Giang Thần Hy, là một người cha phải chú ý những điểm gì, đương nhiên trong đó cũng bao gồm những chuyện thân mật vợ chồng.
Ở phòng khám dường như đã mất gần một ngày.
Cuối cùng cũng về đến nhà, trời cũng đã chập choạng tối, nhưng mà Vú Trương đã chuẩn bị cơm nước xong tinh tươm rồi.
Nhưng mà khi ăn cơm cũng không ai nói gì cả, bởi vì thấy đã chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Vú Trương cười nói: "Thiếu gia, phòng khách theo ý cậu đã dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng rồi, à đúng rồi, chó tôi cũng đã mang tới viện thú y làm kiểm tra rồi, nếu như không có vấn đề gì họ sẽ gửi trả lại."
Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, gắp rau cho Tô Lê, nhìn Tô Lê và nói: " Em muốn ăn gì thì cứ nói với Vú Trương."
Tô Lê không đáp lại.
Giang Thần Hy cũng không để ý.
Vú Trương cũng rất rõ vấn đề xảy ra giữa hai người họ, thế là bèn cưới nói: " Được rồi, đều là những người sắp làm cha làm mẹ rồi, có chuyện gì thì thông cảm cho nhau một chút, thiếu gia cũng đừng có làm cho phu nhân tức giận có biết không? Phụ nữ mang bầu là không được tức giận, sẽ không tốt cho đứa bé."
Giang Thần Hy cũng đáp lại một tiếng, nhưng ngay sau đó anh bèn nhìn hướng Vú Trương, nói: " Chuyện Tô Lê có thai, cũng dặn dò người khác đừng có đi ra ngoài nói linh tinh."
Vú Trương nghe xong lập tức hiểu vấn đề gật đầu nói: "Được, yên tâm, tôi sẽ dặn đo bọn họ."
Tô Lê nhìn nhìn Giang Thần Hy, cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ăn thức ăn.
Ăn xong bữa, Tô Lê cũng mệt không muốn cử động nữa, càng không muốn nghe theo lời bác sỹ là phải thường xuyên chịu khó đi bộ.
Bởi vì Tô Lê hiện giờ vẫn chưa có gánh nặng về cơ thể cho nên ăn cơm xong cô bèn ngồi ở xích đu chỗ hoa tử đằng trong vườn, cơ thể đung đưa theo chiếc xích đu. Tay còn cầm một đĩa hoa quả.
Ăn tối xong thì Thiệu Phương tới, vừa đi vừa cười nói: "Chúc mừng nhé, đã trở thành mẹ rồi, tuy rằng hơi bất ngờ một chút nhưng mà đây cũng là một chuyện tốt."
Tô Lê ăn một miếng cà chua nhỏ, nhìn Thiệu Phương hỏi: " Giang thiếu có phải bảo chị tới là vì chuyện xử lý những công việc em đang làm phải không?"
Thiệu Phương gật gật đầu nói: "Ý của Tổng tài về cơ bản là hai bộ phim đang đóng dở đóng xong rồi thì không nhận thêm nữa. Kế hoạch bốig dưỡng nghệ sỹ của công ty, ngay cả tính đến em, đương nhiên Giang thiếu cũng sẽ tìm một lý do thích hợp nhất để có thể để em yên tâm dưỡng thai chờ sinh."
Tô Lê ăn hoa quả trên tay, khẽ cười nói: " Quả thực, đúng là Giang thiếu suy nghĩ khá là chu đáo."
Thiệu Phương nhìn nhìn cô, cười nói: "Em với Tổng tài vẫn chưa làm lành sao?"
Tô Lê cắn chiếc dĩa trong tay, miệng nhai miếng táo, cười nói: “Nếu như không vì đứa bé trong bụng này, hiện giờ, có lẽ bọn em sớm đã trở thành người xa lạ rồi. Vốn định trên bản hợp đồng ly hôn thêm vào mục đi Mỹ đào tạo, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để em có thể đưa ra điều kiện với anh ấy, nhưng chỉ qua hai ngày nay, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, a, chị Thiệu Phương, chị nói xem đây có được coi là ý trời không?”
Thiệu Phương cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá nữa, em không nghĩ xem, ly hôn rồi, em lại có được cơ hội đi Mỹ, nhưng giờ em lại mang thai rồi, em sẽ làm thế nào chứ?”
Tô Lê nghe xong, nhìn cô, cúi xuống khẽ cười nói: “Em cũng không biết nữa.”
Thiệu Phương nhìn cô, cười nói: “Em à, giờ đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, trước tiên sinh con ra đã rồi tính. Còn về chuyện có ly hôn hay không, đừng dằn vặt trong lúc đang mang bầu như thế. Yên tâm, chỉ cần có chị còn ở đây, thì sự nghiệp nghệ thuật của em tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.”
Tô Lê cũng tin điều này, cô giờ cũng không muốn so đo với Giang Thần Hy, cô cũng lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng tới đứa bé, đối với cô mà nói, hiện giờ không có gì có thể quan trọng hơn đứa bé này cả.
Thiệu Phương và Tô Lê nói rất là nhiều chuyện, một đống những chuyện, cũng quả thực rất phiền phức …
Buổi tối, thời tiết khó mà được thoải mái như vậy, Tô Lê cũng không cần bật điều hòa, cô tắm xong, vừa mệt vừa buồn ngủ, thế là liền đi ngủ sớm.
Buổi tối chin mười giờ, điều này đối với cô, quả thực hãy còn sớm, nhưng mà cô ngủ cũng khá là sâu giấc.
Giang Thần Hy mang một cốc sữa nóng đẩy cửa bước vào, nhìn Tô Lê đang nằm trên giường, anh khẽ chau mày lại, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, anh gấp gọn gàng chiếc chăn mỏng bên cạnh lại và đắp cho cô nửa người bên dưới.
Anh quay người ngồi xuống nhìn cô đang ngủ ngon lành, đưa tay khẽ vuốt vuốt những lọn tóc đang vướng trên mặt cô, khẽ thở dài một tiếng, sau đó thì thầm nói: “Anh sai rồi, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, chúng ta thử lại một lần nữa nhé, có được không?”