Giang Thần Hy bình tĩnh nói: “Đại hội cổ đông, các cổ đông giơ tay biểu quyết xem anh có nên tiếp tục là người chủ trì đại cục trong hội đồng quản trị nữa hay không.”
Tô Lê nghe vậy, cô bèn chau mày lại, cô nói: “Dựa vào cái gì chứ? Bây giờ anh xảy ra chuyện, ông ta lại nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của sao?” Nói xong cô không nhịn được cười mỉa mai, “Lẽ nào ông ta không cảm thấy thẹn với lương tâm hay sao?”
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, anh trầm giọng nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu, bọn họ đối xử với anh như thế nào đều không sao, hiện nay có em thương anh rồi, anh không cảm thấy khổ một chút nào hết.”
Má Trương tay bưng bát cháo vẫn còn nóng, bà đứng trong phòng khách gọi một tiếng, “Mau ra đây ăn chút cháo đi. Luật sư Vương, ông cũng qua đây ngồi đi. Bận cả một buổi tối chắc cũng mệt rồi.”
Ngồi trên bàn ăn, tầm nhìn của Tô Lê không rời khỏi người Giang Thần Hy, anh ăn sáng thì cô ngồi yên lặng bên cạnh anh, cô giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là anh sẽ biến mất vậy.”
Nhưng mà có vẻ như sự chú ý của Giang Thần Hy không có đặt trên người cô, anh và luật sư Vương ngồi bên cạnh cùng nhau bàn luận về khó khăn trước mắt.
Tô Lê ngồi bên cạnh nghe, cô không đến mức là nghe không hiểu hai người họ nói gì, cô chỉ là không có lên tiếng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, luật sư Vương bảo phải đi chuẩn bị chút tư liệu, ông ấy nói với Giang Thần Hy mấy câu rồi ra về.
Giang Thần Hy lên lầu tắm một cái, lúc anh từ phòng tắm đi ra thì nghe thấy tiếng khóc của tiểu gạo nếp.
Anh đi ra khỏi phòng, nhìn xuống dưới lầu. Tô Lê đang ôm tiểu gạo nếp đi đi đi lại trong phòng, nhưng không biết tại sao tiểu gạo nếp vẫn không ngừng khóc, Tô Lê cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Bình thường tiểu gạo nếp không có khó dỗ, cho nên tiểu gạo nếp cứ khóc như thế này khiến Tô Lê không biết phải làm sao.
“Sao vậy, nào để anh xem xem.” Giang Thần Hy đi đến, anh duỗi tay ôm lấy tiểu gạo nếp.
Tô Lê sắp khóc đến nơi rồi, cô nói: “Em không cẩn thận làm đổ nước nóng vào tay tiểu gạo nếp.”
Trên tay của tiểu gạo nếp có một vết đỏ do bị bỏng.
“Tôi tìm thấy thuốc bôi rồi.” Má Trương cầm lấy thuốc vội vàng chạy tới, “Bôi xong là không có chuyện gì nữa đâu, đừng có lo lắng, cũng không phải nước sôi nên đứa trẻ chỉ bị bỏng nhẹ thôi, không có chuyện gì đâu.”
Má Trương vừa bôi thuốc vừa thổi phù phù vào tay tiểu gạo nếp, vừa an ủi cô: “Không sao đâu, yên tâm đi.”
Anh duỗi tay ra ôm lấy cô vào trong lòng.
Anh sống cùng cô lâu rồi, hầu như anh chỉ nhìn thấy dáng vẻ tự tin, bình tĩnh của cô, anh chưa từng nhìn thấy cô mất bình tĩnh như bây giờ.”
“Được rồi, tiểu gạo nếp không có chuyện gì nữa rồi.” Anh hôn lên trán Tô Lê một cái.
Tô Lê gật đầu “ừ” một tiếng, cô hỏi Giang Thần Hy: “Em nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Cảnh Niên, anh nhất định đã có cách,em không tin anh không có chút mưu kế nào, nhưng mà sao anh không nói với em? Ít nhất cũng phải khiến em có chút chuẩn bị tâm lí chứ, em vốn dĩ nghĩ rằng em sẽ bình tĩnh như không có chuyện gì ngồi đợi kết quả, nhưng mà em không biết là tại sao, em sợ, em rất hoảng loạn, em không khống chế được bản thân, em rất sợ. Nếu như anh nói tất cả mọi việc với em thì em vẫn sẽ giống như lúc này, nhưng chí ít thì em cũng được biết hết mọi việc.”
Giang Thần Hy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi, em nghe anh giải thích có được hay không? Ít nhất cũng đừng đau lòng nữa, có được hay không?”
“Vậy anh nói nghe xem nào, rốt cuộc anh có mưu kế gì.” Giọng nói của cô vẫn có chút nghẹn ngào.
Giang Thần Hy nhìn vành mắt ửng đỏ của cô, anh duỗi tay vuốt tóc cô, anh nói: “Thật ra anh không có nghĩ mọi việc sẽ xảy ra vào hôm qua. Anh thừa nhận là anh đang chuẩn bị một vài kế sách, bởi vì anh biết rằng một trong hai người lão Trương và lão Vương không đáng tin, nhưng anh không có ngờ bọn họ sẽ đột nhiên ra tay, cho nên có chút đột ngột khiến em lo lắng, xin lỗi, là lỗi của anh.”
Tô Lê ngoảnh đầu không thèm nhìn anh, cô vẫn còn đang tức giận, “Hôm qua anh có thể nói mọi việc cho em biết.”
Giang Thần Hy nói: “Anh chẳng phải đã nói là không muốn em thêm lo lắng hay sao?”
Tô Lê nhìn anh, cô nhăn mày lại, cô nói: “Anh nói như vậy tức là em đã lo lắng thừa rồi?”
Giang Thần Hy nhìn cô, anh cười nhẹ rồi hôn lên mũi cô, anh nói: “Không phải vậy, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.” Nói xong anh bèn nhanh chóng lấy tiểu gạo nếp ra làm lá chắn, “Tiểu gạo nếp à, mẹ của con giận cha, con giúp cha dỗ mẹ con có được hay không?”
Tiểu gạo nếp vẫn còn chút thút thít, Giang Thần Hy đưa tiểu gạo nếp cho Tô Lê ôm, tiểu gạo nếp giang tay ra ý bảo Tô Lê bế.
Tô Lê bế lấy tiểu gạo nếp, con bé chảy nước dãi ướt cả vai áo của cô.
“Đồ quỷ sứ.” Tô Lê mắng yêu.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh gật gật đầu đồng ý.
Tô Lê quả thật rất sợ, cảm giác hoảng loạn đó không phải người ngoài có thể hiểu được, cô cũng không thể giải thích rõ ràng đưc.
Giang Thần Hy cả một ngày một đêm chưa có nghỉ ngơi tốt, mắt anh vằn đầy tia máu, Tô Lê nhìn mà đau lòng, cô nói: “Anh đi nghỉ ngơi đi.”
Giang Thần Hy gật đầu, “Được.”
Tô Lê nói: “Anh yên tâm ngủ đi, đến giờ em sẽ gọi anh dậy.”
Giang Thần Hy cười nói: “Được.”
Tô Lê ôm tiểu gạo nếp đứng ở trước bể cá ngắm cá, con bé nhìn thấy mấy con cá vàng trong bể liền vui vẻ chu mỏ cười. Cũng không biết nó có hiểu gì không, nhưng mà chắc là cô đã nghĩ nhiều rồi, tiểu gạo nếp chẳng qua là có sự hiếu kì đối với mọi thứ xung quanh mà thôi, là một đứa bé không chịu ngồi yên, y hệt lúc còn ở trong bụng.
Cô vuốt vuốt tóc con, tiểu gặp nếu giống như một con mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng cô…
Lúc này bỗng có tiếng chuông điện thoại ở phòng khách.
Tô Lê ôm con đi ra phòng khách, là điện thoại của Giang Thần Hy đổ chuông.
Cô sợ lúc anh ngủ có điện thoại gọi đến sẽ đánh thức anh nên cô lấy điện thoại của anh để ở phòng khách.
Cô vốn dĩ định từ chối cuộc gọi nhưng mà điện thoại của Giang Thần Hy và của cô không giống nhau, cô không cẩn thận ấn vào nút nhận cuộc gọi, điện thoại vừa được kết nối liền nghe thấy tiếng nói đầy tức giận của Lục Cảnh Niên.
Chỉ nghe thấy ở đầu bên kia Lục Cảnh Niên tức giận hét lên: “Tôi nói cho cậu biết, cậu mau giải quyết những chuyện rác rưởi đó đi, nếu như không, cậu mà khiến tôi điên lên tôi sẽ thôn tính cả cái công ty của cậu.”
Tô Lê nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Lục Cảnh Niên, nhất thời cô không biết phải nói gì.
Tiểu gạo nếp bỗng có hứng thú với điện thoại, nó duỗi tay ra cầm lấy điện thoại, nó kêu lên mấy tiếng không rõ nghĩa giống như muốn nói chuyện điện thoại vậy.
Vốn dĩ Giang Thần Hy định nói rõ mọi chuyện cho cô nhưng không ngờ anh buồn ngủ nên chưa nói được mấy câu đã đi ngủ rồi.
Xem ra Giang Thần Hy đã sớm đem chuyện này giao cho Lục Cảnh Niên giải quyết rồi, nhưng mà tên Lục Cảnh Niên này không có nhẫn nại giống như Giang Thần Hy, chuyện mới làm được có một tí bèn chịu không nổi nữa.
“Lục thiếu, là tôi, Tô Lê.” Tô Lê nói với đầu bên kia điện thoại.
Lục Cảnh Niên nghe thấy là giọng của Tô Lê ngay lập tức mềm giọng lại, anh hỏi: “Tên kia đâu?”
Tô Lê nói: “Anh ấy đang ngủ, tối qua cả đêm không có ngủ.”
Lục Cảnh Niên mắng một câu, “Hắn lại còn đang ngủ à.” Anh nói tiếp: “Tôi nói cho cô, chuyện này của cậu ấy đã đủ phiền phức lắm rồi. Khốn kiếp, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa được chợp mắt tí nào, tôi bị một đám lão già làm phiền phức đau hết cả đầu.”
Tiểu gạo nếp vì không đưa điện thoại cho nó nên con bé liền kháng nghị mấy tiếng.
Tô Lê đưa tiểu gạo nếp cho má Trương, cô tiện tay đưa điện thoại của mình cho nó chơi.
Tiểu gạo nếp ôm điện thoại giống như đang ôm đồ chơi vậy.
Tô Lê đi ra một góc, cô nói: “Lục thiếu, anh nói chiều nay có cuộc họp hội đồng quản trị, kết quả sẽ ra sao?”
Lục Cảnh Niên đè nén lại cơn tức, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lão gia của Giang gia cũng quá là tuyệt tình, vụ việc ngày hôm qua, hôm nay ông ta lấy thân phận là đổng sự trưởng để yêu cầu các cổ đông chọn lại giám đốc, việc này chắc chỉ có ông ta mới có thể làm được.”
Tô Lê nhăn mày lại nói: “Có mấy phần thắng bại?”
Lục Cảnh Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất khó nói, từ hôm qua cho đến hôm nay, tôi đã đi gặp vài vị cổ đông, tuy nhiên sự việc xảy ra rất đột nhiên, lão gia cũng chưa chắc đã động tay động chân gì nhưng mà theo tôi được biết, đám cổ đông đó là những người nhìn thấy tiền là sáng mắt. Ai cho bọn họ lợi ích và quyền lợi thì bọn họ sẽ đứng về phía đó.”
Tô Lê trầm mặc một lúc rồi nói: “Theo tình hình hiện nay, đối với Giang thiếu và Trần Miễn đều không có lợi.”
Lục Cảnh Niên “ừ” một tiếng, anh nói: “Động tác của lão già đó cũng rất rõ ràng, nhưng mà Trần Miễn hiện nay là con rể của tập đoàn Kiều thị, tâm tử của Kiều Minh chỉ cần là người thông minh thì đều hiểu. Trần Miễn nếu như trở thành giám đốc của tập đoàn Giang thị, thì tập đoàn Kiều thị sẽ không chịu an phận. Đương nhiên…nếu như Trần Miễn có thể thôn tính cả tập đoàn Kiều thị.”
“Nếu như không thôn tính được vậy thì tập đoàn Giang thị sẽ gặp tai hoạ?” Tô Lê hỏi, “Lão gia sẽ không đến mức vì muốn để Trần Miễn ngồi lên chức vị giám đốc mà đánh cược một ván chứ?” Ông ta có tự tin rằng Trần Miễn sẽ không phụ sự kì vọng của ông ta hay sao?”
Lục Cảnh Niên nói:” Vốn dĩ là một canh bạc, không có gì mà tin hay không tin cả. Lão gia không từ thủ đoạn nào, ông ta còn độc ác hơn là trong tưởng tượng. Cho nên mọi việc xảy ra đều không có gì gọi là ngoài ý muốn cả.”