Giang Thần Hy ngoảnh mặt nhìn Tô Lê, trầm giọng hỏi: “Sao em lại bị trặc chân?”
Tô Lê nhìn anh, mỉm cười nói: “Không có việc gì đâu, bác sĩ đã kê cho em chút thuốc rồi, chỉ cần bôi lên chân là được.”
Giang Thần Hy rũ mắt xuống nhìn đôi chân của cô, nhướn mày nói: “Đã bị trặc chân rồi lại còn đi giày cao gót?”
Tô Lê cười tỏ vẻ không sao cả, nói: “Không đi giày cao gót thì làm sao đi ra ngoài đường được?”
Giang Thần Hy nhìn cô, tiện tay cầm lấy túi xách của cô, Tô Lê cực kì tự nhiên víu vào vai anh.
Giang Thần Hy rũ mắt nhìn cô cong cong khoé môi, trầm mặc nói: “Thế này liền được rồi à?”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười song không nói gì cả.
Giang Thần Hy xoay ôm Tô Lê rời khỏi đây, thậm chí còn không thèm chào tạm biệt Lục Tử Thần.
Lục Tử Thần nhìn bóng lưng hai người họ đi xa dần, không nhịn được cười nhẹ, sau đó xoay người đi về phía phòng bệnh…
Tô Lê ngoảnh lại phía sau cười cười, ngẩng đầu lên hỏi Giang Thần Hy nói: “Giữa các anh có vẻ như không thân lắm?”
Giang Thần Hy rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Tô Lê cười cười, áp sát vào lồng ngực anh rồi nói: “Anh ta là em rể tương lai của anh, nhưng mà hai người hình như không thích nhau, em và anh sắp kết hôn rồi, em muốn biết về sau nếu em gặp anh ta thì cũng phải có chút gì đó gọi là giới hạn chứ?”
Giang Thần Hy cười nhẹ, anh đặt nhẹ cô vào bên ghế lái phụ, cong người cúi nhìn cô, môi nhẹ nhàng nhếch lên rồi nói: “Hoá ra là còn nhớ rằng chúng ta sắp kết hôn rồi à? Sao khi tôi vừa không để ý là em lại đi phóng điện với người đàn ông khác vậy?”
Trong đáy mắt Tô Lê xẹt qua một tia vui vẻ, giọng nói mang theo vui vẻ,: “Em làm gì có, là anh nhìn nhầm thì có.”
Giang Thần Hy cười nhẹ, “Ừ” câu nói này không giống câu hỏi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì.
Tiếp sau đó Giang Thần Hy bèn lên xe, Tô Lê ngồi bên cạnh cũng không tiếp tục nhắc đến chủ đề này nữa, cô cúi đầu nhìn đống thuốc mà bác sĩ vừa kê.
Giang Thần Hy ngoảnh đầu sang nói với cô: “Em cố tình gọi điện nói cho tôi biết em muốn đến thăm Tiểu Ngữ chính là để khiến tôi nghe thấy những điều mà Tiểu Ngữ và em nói với nhau hay sao?”
Tô Lê không thèm để ý đến sự bất mãn trên nét mặt của Giang Thần Hy, cô nói: “Nếu như anh đã nói em không cần thiết phải đi thăm Tiểu Ngữ, hiển nhiên là anh mong em và cô ta tiếp xúc trong một giới hạn nhất định, nhưng mà do Hồng tiểu thư gọi điện cho em, em lại không thể nói rằng anh trai cô ấy không muốn em đến thăm cho nên em không được đi thăm, thật xin lỗi.” Cô vừa nói vừa cười nhẹ rồi nói: “Đỡ phải khiến anh không được vui, khiến em mất lòng cả đôi bên, cho nên em cảm thấy nói chuyện này với anh có vẻ tốt hơn.”
Giang Thần Hy nheo mắt nhìn cô, cười nói: “Phải vậy không.”
Tô Lê nhìn anh, cô hỏi mang theo chút dò hỏi: “Anh… tức giận à?”
Giang Thần Hy cười nói: “Không có, tôi đã nói rồi, tôi thích người con gái thông minh.”
Tô Lê rũ mắt cười cười, cô hít một hơi thật sâu sau đó tiếp tục nghiên cứu đống thuốc đang cầm trong tay, vừa xem vừa nói: “Giang thiếu à, ngay cả đứa em gái anh quan tâm nhất cũng phản đối chúng ta kết hôn, em thấy em quả thật là khiến người khác không vui vẻ.”
Giang Thần Hy quét mắt về phía cô, cười một tiếng rồi nói: “Đừng có nghĩ linh tinh, chuyện kết hôn là việc của chúng ta, những người khác không có quyền can thiệp vào.”
Tô Lê cười cười nói: “Dạ.”