Tiếng nói của anh cũng kinh động tới hai mẹ con bác gái đang ngồi nói chuyện trong phòng.
Hai mẹ con họ nhìn thấy, sắc mặt hơi ngơ ngác một chút, để lộ ra vài phần ngại ngùng, hiển nhiên chuyện mà hai người họ đang nói tới, trước mặt Giang Thần Hy dường như là điều cấm kỵ.
Bác gái ngơ ngác một lúc lâu rồi lập tức cười nói: "Thần Hy, Tiểu Lê à, sao các con lại đứng bên ngoài này chứ, nào, vào trong ngồi đi."
Giang Thần Hy lại nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, chúng cháu về phòng trước đây."
Nói xong bèn ôm Tô Lê quay người rời đi.
Nhưng mà vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì chị con gái của bác gái đuổi theo gọi lại: "Thần Hy à."
Giang Thần Hy quay người nhìn lại theo hướng người gọi, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: " Còn có chuyện gì vậy?"
Chị con gái bác gái nhìn nhìn Tô Lê, mím mím môi, do dự một lúc lâu rồi nói: " Thần Hy, mẹ chị cũng chỉ là.... thực ra mẹ chị rất quan tâm em, nhưng mà em cũng biết, tình hình của mẹ chị ở Giang gia,… vì thế các em cao thượng một chút. Còn nữa khi nãy … chị với mẹ chị cũng là thấy thái độ của ông nội đối với em, có chút gì đó bất bình thay nên mẹ con chị nói riêng với nhau mấy câu, em …” Cô ấy nhìn nhìn Giang Thần Hy, nói rồi dừng lại, “Tóm lại rất xin lỗi, chị với mẹ cũng không phải là cố ý nhắc tới những chuyện đó đâu.”
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu sau đó “Vâng” một tiếng, sau đó quay người đưa Tô Lê rời đi.
Về tới phòng, Tô Lê như không có chuyện gì nói: “Đi tắm trước đã.”
Tô Lê “ừ” một tiếng, nhưng mà cô rất thích ngâm mình, cô nằm trong bồn tắm, Giang Thần Hy sau đó đi tắm trong phòng tắm.
Cô quay đầu nhìn Giang Thần Hy đang đứng trong phòng tắm, anh nhắm nhắm mắt, để nước ào ào chảy từ vòi sen xuống đầu, nhưng mà dường như không giống như đang tắm, như là đang đè nén cảm xúc bên trong vậy.
Điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên là, Giang Thần Hy và Lạc Nhan đã từng có con với nhau, và lại còn chết yểu nữa.
Tô Lê quay đầu nhìn anh, trầm ngâm một lúc lâu rồi nhắm mắt hít một hơi dài, sau đó cũng không để ý gì tới anh.
Ngâm mình xong, Tô Lê từ bồn tắm bước ra, nhìn thấy Giang Thần Hy đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ, quay lưng vào ánh đèn nhìn hướng ra ngoài, anh khoác chiếc áo choàng tắm tối màu, châm một điếu thuốc kẹp trên ngón tay mình, một làn khói thuốc trắng bay lên, nếu như không phải có làn khói thuốc trắng này bay lên thì Tô Lê dường như cảm thấy thời gian như ngừng lại vậy.
Tô Lê không nói gì cả, cũng không có ý định đi truy hỏi những chuyện vừa mới nghe được, cô không có tò mò quá như thế, nếu như anh chủ động nói thì cô sẽ nghe còn như không nói, cô cũng không hứng thú đi hỏi, quá khứ của anh, với cô thì có liên quan gì chứ?
Cô bôi một chút kem dưỡng da lên tay, rửa xong mặt cô quen bôi dưỡng da.
Giang Thần Hy nhìn cô, chỉ là nhẹ nhàng hút điếu thuốc, cũng không có nói chuyện gì cả.
“Giang thiếu có đói bụng không?” Tô Lê hai tay ôm đầu gối, quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy khẽ chau mày, nhếch nhếch môi cười nói: “Em đói sao?”
Tô Lê gác chân lên chân anh, nhìn anh “ừ” một tiếng, cười nói: “Em xem Giang thiếu tối nay ăn rất nhiều, vì thế mới hỏi.”
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc, từ từ nhả ra, dường như khói thuốc mờ mắt, anh chớp chớp mắt khẽ chau mày, cười nói: “Anh còn tưởng rằng em đói rồi,” Nói xong, anh bỏ điếu thuốc trong tay dập vào trong cái gạt tàn, đứng lên đi thẳng tới trước mặt cô, bế cô đi thẳng tới giường, buông cô xuống, đăp chăn cho cô, nói: “Ngủ đi, không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ quay về.”
Tô Lê nhìn anh “ừ” một tiếng, Giang Thần Hy cúi xuống nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa, khẽ cúi xuống hôn cô một cái, tiện tay tắt bóng đèn đầu giường đi …
Nửa đêm, Tô Lê đang mơ bị thức tỉnh, cô mở mắt lơ ngơ nhìn bốn xung quanh, cô cảm thấy phía sau còn sáng ánh đèn liền quay lại nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy Giang Thần Hy đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng ngủ, hình như anh ngủ quên rồi, nhắm mắt và ngồi dựa bên đó.
Cả phòng dường như chỉ sáng một chiếc bóng đèn đó, nhìn rất là đơn độc, trái tim tự nhiên mềm lại.
Cô xuống giường, lấy một chiếc chăn, bước tới, muốn đắp cho anh, nhưng lại không muốn đánh thức Giang Thần Hy, nhưng anh lại vô thức hét lên một tiếng “Lạc Nhan”, sau đó từ trong mơ bị đánh thức, một tay nắm chặt lấy tay của Tô Lê.
Anh hoảng hốt nhìn Tô Lê, trầm ngâm một lúc lâu, dường như là tỉnh dậy, mới ý thức được cái gì đó, anh ngồi thẳng dậy, nhỏ nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi.”
Tô Lê nhìn anh, rút lại cánh tay mình, nói: “Lên giường ngủ đi.”
Nói xong liền quay mình, động tác rất tự nhiên,dường như không để ý gì tới những lời trong mơ của Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay kéo cô lại, quay người ôm lấy cô nhìn cô cười nói: “Được.”
Sau đó bước đi vào phòng ngủ.
Ngày tiếp theo thời tiết vẫn rất đẹp, Giang Thần Hy và Tô Lê ăn xong bữa sáng liền rời đi.
Bữa sáng chỉ có hai người, cũng không biết là thức dậy quá sớm hay quá muộn nữa, Giang gia trừ những người phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh ra thì không có ai khác nữa.
Khi hai người rời đi, Tô Lê nhìn thấy lão gia đi tập thể dục ở bên ngoài quay về, nhưng mà xe đã đi ra khỏi cổng lớn nhà Giang gia.
Tô Lê quay đầu nhìn lão gia bên đó, ông thậm chí còn không nhìn Giang Thần Hy một cái.
Cô rút lại tầm nhìn, vô thức quay đầu, vô hình trung va phải tầm nhìn của Giang Thần Hy.
“Giang thiếu không chú ý lái xe đi nhìn em làm gì thế?” Tô Lê nhẹ nhàng nói.
Giang Thần Hy thu lại ánh nhìn, nhìn về phía trước vừa lái xe vừa nói: “Tối qua, anh nằm mơ thấy Lạc Nhan.”
Tô Lê một tay chống đầu, nhìn nội dung các loại tin tức giải trí trên điện thoại,nhẹ nhàng đáp một tiếng, hiển nhiên là không vui vẻ gì.
Tô Lê không biết tình cảm mà Giang Thần Hy đối với Lạc Nhan rốt cuộc đã tới mức độ nào, nhưng mà từ những hành vi việc làm của Giang Thần Hy có thể thấy được tình cảm không hề ít chút nào.
Tô Lê không tin cũng như không công nhận rằng, người như vậy yêu say đắm một người con gái, còn có thể dành cho cô bao nhiêu tình cảm chứ?
Khi mà hôm qua cô nghe được anh thì thầm gọi tên Lạc Nhan rồi khi tỉnh lại, trong lòng cô cảm thấy hoan hỉ bởi vì bản thân không bởi vì những cái đó mà bị mê hoặc.
Cô hoan hỉ bản thân đã không yêu Giang Thần Hy.
Cô kiên định nói với bản thân rằng, thế nào cũng không được quên, người đàn ông mà mỗi ngày chung gối chung giường với cô không phải ai khác, là Giang Thần Hy, vì thế tuyệt đối có thể yêu anh.
Ánh nhìn Giang Thần Hy nhìn cô một lượt, nhẹ nhàng nói: “ Cô ấy qua đời đã lâu như thế rồi, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy cô ấy.”
“Không phải nói ban ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ mơ về hay sao, ít nhất chứng minh rằng anh không có vì cô ấy mà thay đổi tới mức bất ổn, thương yêu lẫn nhau, chuyện tốt mà, người đã sống, thì phải sống thật tốt, người chết không thể hồi sinh.” Tô Lê vừa trượt trượt màn hình điện thoại vừa nói.
Giang Thần Hy nhìn cô, nói: “trước đây, anh luôn cho rằng nếu như cô ấy không còn nữa, anh có phải sẽ đau khổ tới mức không chịu nổi, nhưng mà hóa ra khi tới ngày đó rồi, anh lại phát hiện anh không đau khổ và dằn vặt tới mức như anh nghĩ. Em nói đúng, người sống không dễ dàng gì, người chết rồi thì không còn gì nữa, cho dù trước đây có thề non hẹn biển thế nào đi nữa, cũng biến thành tro bụi hết, tất cả sẽ qua đi, vì thế Tô Lê à, em thử tin tưởng anh có được không?”
“Tin anh? Tin anh cái gì?” Tô Lê đang chơi điện thoại, nghe Giang Thần Hy nói như không có chuyện gì, vì thế khi Giang Thần Hy quay đầu lại hỏi cô, cô đầy mặt nghi ngờ, hiển nhiên là không có nghe hiểu.
Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, nói: “Nếu như em đồng ý tin tưởng anh, thì hãy trao cả bản thân cho anh, bất luận là thân xác hay là trái tim.”
Tô Lê nghiêm túc nghe Giang Thần Hy nói câu đó, trầm ngâm một lúc lâu rồi cười nói: “Giang thiếu nặng lời rồi, chúng ta chẳng phải là vợ chồng hay sao? Em cũng từng nói, em không dám một mình, em hiện tại trừ cuộc hôn nhân này trừ anh có thể dựa dẫm ra, thì chẳng có gì nữa cả. Với lại hiện tại của chúng ta, không phải đang rất tốt sao? Giang thiếu đối với em cũng rất tốt, những điều này em đều biết cả mà.”
“Hôn nhân không có tình yêu, cũng coi là tốt sao?” Giang Thần Hy cười cười nói, “ Em nói trái tim anh cứng như sỏi đá, nhưng mà anh đồng ý vì em mà thay đổi. Hãy tin anh, hãy thử tin tưởng anh có được không?”
Tô Lê nhìn anh trầm ngâm một lúc lâu rồi cười nói: “Em tin Giang thiếu mà, trước giờ vẫn tin mà.”
Giang Thần Hy nhìn cô trầm ngâm một lúc lâu, anh nhận thấy rằng Tô Lê đã cẩn thận đề phòng anh.
Thực ra cũng khó trách cô như vậy được, anh thậm chí từng muốn hại chết cô.
Anh bất lực khẽ thở dài, nói: “Không phải vội, chúng ta cứ từ từ.”
Tô Lê hít một hơi dài, khẽ nắm lấy bàn tay của mình, khẽ cười nói: “Em không biết rằng dáng vẻ trước đây của Giang thiếu đối với em so với hiện tại dáng vẻ của anh đối với em có khác biệt gì, em cũng không muốn đi so sánh. Em từng nói, chỉ cần như này là được rồi.với lại em cảm thấy chúng ta như hiện tại, cũng khá là tốt, không phải sao, chúng ta vốn dĩ cũng không có mâu thuẫn gì cả, thì cứ như này cùng nhau sống tiếp, cũng tốt mà.” Vừa nói, cô cười cười, hít một hơi rồi lại nói: “Giang thiếu, em thực ra không dũng cảm được như anh vẫn nghĩ, không sợ trời không sợ đất, em không chơi nổi trò chơi tình cảm, em cũng sẽ không tin rằng trên thế giới này có tình yêu mà không gì có thể lay chuyển được, em chỉ muốn dựa vào anh, tiếp tục sống tốt là được rồi, Giang thiếu, hôn nhân viên mãn và hai người yêu thương nhau, không có mâu thuẫn, em sau này đểu sẽ nghe Giang thiếu, em sẽ ngoan ngoãn, được không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, không đáp.
Câu trả lời của Tô Lê, khiến cho trái tim anh có chút…, không phải thất vọng mà là … đau xót.
Thương xót cô phải tự bảo vệ mình, hoặc có lẽ họ thực sự quá giống, vì thế họ mới có kinh nghiệm như vậy.
Trừ bản thân ra, không tin ai cả, trái tim băng giá, chỉ vì để bảo vệ mình thôi.
Anh hít một hơi dài, trầm ngâm nói: “Từ từ, Tô Lê, chúng ta cứ từ từ.”
Tô Lê nhìn anh, trầm ngâm rồi cũng không nói gì nữa, cô thu lại ánh nhìn rồi hướng ra ngoài hướng cửa sổ.
Cô hít một hơi dài,khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Em không tin vào bất cứ lời hứa nào cả bởi vì anh sẽ không bao giờ hiểu được, cái cảm giác đau khổ đó …” Giọng cô rất nhẹ rất nhẹ, bên cạnh chiếc xe phóng nhanh qua. Dường như muốn che đậy đi giọng của cô vậy...