Giang Thần Hy giơ tay ra bắt tay đối phương, chào hỏi: “Chào anh.”
Đối phương thực ra sớm đã nhận ra anh rồi, người lăn lộn trên thương trường đều biết vị này là Đại thiếu gia nhà họ Cố, tiếng tăm của anh rất lớn, làm việc cứng rắn không hề nể tình, khiến người ta nghe tên cũng khiếp sợ, trên thương trường tuyệt đối không thấy biểu hiện ôn hòa như vậy của anh.
Đối phương rõ ràng cũng không dám giao thiệp nhiều với Giang Thần hy, nhẹ nhàng chòa hỏi rồi chuồn mất.
Tô Lê quẹt ngón tay lên trán, khẽ nhổ tóc tơ trên trán, nhìn qua bên cạnh nói: “Giang thiếu gia sao lại không tìm người khiêu vũ?”
“Người mà cô quen biết so vớ tôi quả thật không ít nhỉ.” Giang Thần Hy mỉm cười nói.
Tô Lê nhấp ngụm rượu, khẽ cười, ngoái đầu nhìn sang bên cạnh rồi nói: “Nói đúng ra, người muốn lên giường với em thật không ít.”
Giang Thần Hy nheo mắt, “E là sau này, cũng không có mấy người có suy nghĩ này nữa.”
Tô Lê nhìn anh nhưng cũng không nói gì, nhưng mà dường như cô có chút hiểu tại sao anh lại đưa cô tới tiệc rượu kiểu này rồi...
Lúc này âm nhạc vang lên, Giang Thần Hy liền mời cô khiêu vũ. Điệu mà hai người khiêu vũ không phải là Waltz, mà là Cha cha, kỹ thuật nhảy của Giang Thần hy cũng không tệ, xoay người liếc mắt, anh từ phía sau giữ chặt eo cô, đôi môi của anh khẽ cong lên, trầm giọng nói: “Nhảy cũng khá lắm.”
Tô Lê khẽ nháy mắt, nhếch mép mỉm cười nói: “Giống nhau thôi.” Nói xong, xoay người một nhịp rất đẹp mắt...Bản nhạc kết thúc, hai người cảm ơn khán giả một cách hoàn hảo.
Giang Thần Hy nhẹ nhàng kéo tay cô đi qua một bên, từ trên tay nhân viên phục vụ anh đón lấy hai ly Whisky, đưa một ly cho Tô Lê, cô mỉm cười nhận lấy ly rượu, nghiêng đầu nhìn anh, hai người bốn mắt đối nhau cùng khẽ cười.
Lúc này, có người bên cạnh thì thầm vào tai anh với vẻ vô cùng cung kính, Giang Thần Hy khẽ gật đầu, cũng giấu đi nụ cười lạnh lùng trên mặt, liếc mắt nhìn về phía Tô Lê, nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ chút.”
Tô Lệ mỉm cười cũng không nói gì, đứng nhìn bóng lưng anh rời đi...
Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, Tô Lê thướt tha trên đôi giày cao gót bước ra khỏi hội trường, cô nhìn trường đại học sừng sững bên ngoài, đứng trên bậc thềm im lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy những đám mây trôi lững lờ, có chút ngây người ra không vì lí do gì.
Đây là một đêm mùa đông lạnh giá, nhưng dường như cô một chút cũng không sợ hãi.
“Ê, trời tuyết to gió lớn, cậu đứng ngây người ra làm gì thế, không lạnh sao? Lên xe!” Trần Miễn mở cửa xe nhìn cô mà gọi.
Tô Lê hình như có chút thất thần, nghe thấy Trần Miễn gọi cô, cô mới phản ứng lại, sau đó cởi bỏ đôi giày cao gót tiến đến và bước lên xe.
Trần Miễn vứt cho cô một chiếc khăn lông, nhìn qua Tô Lê đang ngồi bên ghế phụ, nói vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Kiểu thời tiết này cậu vẫn mang giày gót nhịn như thế, không thể đổi đôi khác à?”
Tô Lê mỉm cười nói: “Vậy làm sao mà được, không mang giày cao thì không đẹp nữa rồi.”
Trần Miễn “xì” một tiếng, nói: “Không sợ ngã chết à?”
Tô Lê lấy một chai nước khoáng mở nắp uống một ngụm, cười nói: “Yên tâm, cậu không nghe qua câu xui xẻo di truyền ngàn năm sao? Kiểu người mệnh khổ như mình, ông trời cũng không thèm chứa.”
Trần Miễn giơ tay gõ đầu cô một cái, nói: “Ăn nói lung tung gì thế? Đưa cậu về nhà.” Nói xong, anh lái xe rời đi.
Ở cách đó không xa, một chiếc xe Mercedes màu đen đang từ từ hạ cửa kính xe, Giang Thần Hy ngồi trong xe từ từ thu lại tầm mắt, quay qua nhìn A Hào đnag lái xe nói: “Đi điều tra xem chiếc xe đó là của ai.”
Tô Lê nhìn mưa bay lất phất ngoài cửa sổ xe, bên trong xe phát một bài hát tiếng anh du dương.
Bóng cô đổ ngược in lên kính xe, nước mưa bên ngoài chảy từ trên kính cửa xe xuống một cách chậm chạp, vẽ lên từng vệt nước mưa. Ngón tay thon của Tô Lê nhẹ nhàng gạch lên kính xe, vẽ một icon mặt cười đáng yêu.
Trần Miễn liếc nhìn cô, nói: “Hôm nay Giang Thần Hy sao lại để cậu cùng anh ta đi dự tiệc rượu vậy.”
Tô Lê khẽ cười: “Mình cũng không biết nữa, anh ấy nói bởi vì mình rất đẹp. Cậu nói mình có đẹp không?” Vừa nói cô vừa nghiêng đầu qua nhìn Trần Miễn.
Trần miễn không quan tâm, lạnh lùng nói: “Được rồi, trước mặt mình cậu còn làm bộ làm tịch gì hả?”
Tô Lê cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu dựa vào cửa sổ ngắm nhìn dòng người đông đúc. Phía trước đèn đỏ, Trần Miễn chầm chậm dừng xe, Tô Lê chậm rãi nói: “Mình không muốn về.”
Trần Miễn nhìn cô, nói: “Cậu lại muốn đi giày vò ở đâu?”
Tô Lê mỉm cười nói: “Tối nay chẳng phải có trận bóng đá sao, cậu quyên rồi à? Mình còn cược đội Ý thắng nữa đấy.”
Trần Miễn mỉm cười: “Được thôi, vậy vẫn chỗ cũ nhé?”
Tô Lê khẽ cười, nhưng không nói thêm gì, chỉ dựa vào cửa nhìn những tia sét xẹt qua ngoài cửa, ánh mắt xa xăm....
Lúc này, điện thoại của cô rung lên một hồi, cô cầm lên nhìn là Giang Thần Hy.
Trần Miễn liếc nhìn cô, từ tốn hỏi: “Giang Thần Hy à?”
Tô Lê mỉm cười: “Mau lái xe đi, lẽ nào cậu muốn xem trận đá bóng phát lại hả?”
Trần Miễn nhìn cô, sau đó cũng không nói gì nữa....