Cô dâu là ai?
À, là tiểu minh tinh từng được rất nhiều đàn ông bao nuôi, tên gì nhỉ…Tô Lê, chính là loại hồ ly tinh mặt dày đó….
Tin tức vừa nổ ra, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên, tất cả mọi người đều không dám tin, đường đường là tổng tài của tập đoàn Giang Thị, lại kết hôn cùng một nữ minh tinh có danh tiếng bê bối như vậy.
Buổi sáng Tô Lê ngồi ăn sáng ở một quán ăn nhỏ bên lề đường, cô gọi một chiếc bánh bao và một bát sữa đậu nành.
“Chị Tô, hôm nay chị có muốn thử cái này một chút không? Là sữa đậu nành vừa ra lò đó.” Em trai của Trần Miễn tay cầm một ly sữa đậu nành nóng.
Tô Lê cười nói: “Được thôi.”
Cô uống một ngụm sữa đậu nành, hương vị rất đậm, quả thực ngon hơn loại sữa đậu nành đã qua pha chế rất nhiều.
Trần Miễn ngồi đối diện cô, chỉ lặng lẽ ăn, không nói câu nào.
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Sao vậy? Lại chia tay rồi sao?”
Trần Miễn cũng nhìn cô, bình thản hỏi: “Anh ta có nói lúc nào kết hôn với em không?”
Tô Lê lặng người đi trong giây lát, sau đó cười nói như không có gì: “Đợi lúc nào anh ấy có thời gian thì đi làm thủ tục. Những người có tiền giống như anh ấy, có hàng đống vấn đề phải giải quyết trước khi kết hôn, không giống như những người bình thường khác đi chụp kiểu ảnh làm giấy đăng kí kết hôn là xong.”
Những thứ phiền phức đâu chỉ có nhiêu đây? Trong lòng Tô Lê thừa hiểu, những tin tức kia mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
“Vậy hôn lễ thì sao?” Trần Miễn đau lòng nhìn cô, thật ra anh thừa biết Tô Lê không phải một con ngốc, trong lòng cô hẳn cũng rất rõ điều này
Tô Lê cười đáp: “Những thứ đó đều không quan trọng.”
“Tô Lê…” Trần Miễn vốn dĩ định nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tô Lê ngắt lời, cô cười nói: “Hôm nay bánh bao rất ngon, ăn thêm một cái nữa nhé?”
Trần Miễn hiểu cô, lời nói đã sắp thốt ra khỏi miệng cũng chỉ đành thu lại.
Ăn xong bữa sáng, Tô Lê trở về nhà của mình.
Cô không vội vã dọn dẹp đồ đạc chuyển sang nơi ở của Giang Thần Hy, bởi Giang Thần Hy cũng đâu có nói cô phải lập tức dọn qua đó.
Cô chưa từng cảm thấy rằng vì hai người họ sắp kết hôn mà quan hệ sẽ trở nên thân mật hơn một chút.
Buổi chiều Tô Lê nhận được điện thoại của người quản lí, vẫn là bộ dạng chờ bị lên thớt ấy.
Hơn chín rưỡi tối cô đã quay xong phim, cuối cùng cũng đã có thể về nhà.
Cũng không biết có phải là do ảo giác của cô hay không nhưng cô cảm thấy thái độ của mọi người trong đoàn làm phim ngày hôm nay đối với một diễn viên nhỏ bé như cô đã không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa.
Kể cả cặp đôi nam chính nữ chính dù diễn không đạt thì đoàn làm phim cũng không cố ý kéo dài thời gian mà đẩy vai diễn của cô lên trước.
Tô Lê thầm mỉm cười trong lòng, thì ra thân phận bị bại lộ không chỉ mang lại toàn những điều phiền phức mà còn có được nhiều lợi ích đến như vậy….
Lúc cô khoác chiếc áo lông dày rồi một mình rời khỏi địa điểm đóng phim thì bị một chiếc xe ô tô Porche dừng ở phía trước cản đường.
Cô bị ánh đèn của chiếc xe trước mặt làm chói mắt, cô lấy tay che, híp mắt lại nhìn qua đó, Diệp Minh từ trên xe bước xuống, đi thẳng tới chỗ cô, cuối cùng đứng trước mặt cô, nhìn cô rồi nói: “Tô Lê, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tô Lê nhìn anh ta, hít thở sâu một hơi rồi đáp: “Diệp thiếu, tôi nhớ là chúng ta hình như không có gì để nói với nhau thì phải, thật ngại quá, cũng muôn rồi, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.” Nói xong, cô liền muốn rời đi, nhưng đã bị Diệp Minh nắm lấy cánh tay lôi lại.
Cô dừng lại, nhìn anh, than một câu: “Diệp thiếu à, tôi không muốn sáng sớm ngày mai lại bị nói là một tiểu tam vô liêm sỉ đi quyến rũ chồng chưa cưới của người khác đâu. Vợ chưa cưới của anh rất có thể sẽ bày ra dáng vẻ của một người bị hại đáng thương vô tội, sau đó nói với tất cả mọi người rằng Tô Lê tôi đã cùng thiếu gia Diệp Minh anh lên giường. Tôi cũng không phải thiên kim tiểu thư gì cả, không quen biết được nhiều như cô ấy, tôi không giám chọc giận cô ấy đâu.”