Giang Thần Hy mở miệng nói trước: “ Anh đưa em tới bệnh viện trước.”
Tô Lê cúi xuống, không hề có ý từ chối, nhưng mà cô lại từ chối, cô nhìn anh, nói: “ trên người anh toàn là máu, em tự đi.”
Giang Thần Hy khẽ chau mày, Tô Lê thập thễnh một mình đi ra ngoài, Giang Thần Hy nhìn sau lưng cô, sắc mặt nghiêm nghị.
Tô Lê ngồi trên xe cứu thương, hộ lý làm cho cô những sơ cứu ban đầu, nhắc nhở cô: “vẫn may không phải là nghiêm trọng lắm, yên tâm.”
Tô Lê lại dường như không để ý tới cô ấy, mà là ngước đầu lên nhìn hai chiếc xe cứu thương trước mặt rời đi, Giang Thần Hy cũng nhìn hai chiếc xe cứu thương đó rời đi xong mới quay lại nhìn Tô Lê.
Lúc này, có hai anh cảnh sát bước tới, “ Xin hỏi cô là Tô Lê tiểu thư đúng không?”
Tô Lê nhìn bọn họ, gật gật đầu.
Một trong hai người cảnh sát nói: “ vừa rồi có người báo, nói khi sự cố xảy ra, cô ấy tận mắt nhìn thấy cô đẩy người bị thương ra,vì thế theo lưu trình làm việc, chúng tôi hy vọng cô phối hợp với bên cảnh sát chúng tôi để tiến hành điều tra.”
Tô Lê nhìn bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Sau đó, rất nhiều giới truyền thông liền lập tức xông tới, ánh đèn flash lóe lên nhanh tới mức mọi người không thể mở mắt ra được.
Giang Thần Hy đứng một bên nhìn cô cùng cảnh sát lên xe, anh không hề đi ngăn lại.
Lục Cảnh Niên bước tới nhìn Tô Lê bị đưa lên xe cảnh sát, nhẹ nhàng nhìn Giang Thần Hy nói: “ Chuyện này… tôi vừa mới đi tra camera rồi, đây không tính coi là một tai nạn.”
“ Nói như thế nào?” Giang Thần Hy hỏi.
Chỉ nhìn thấy anh ta lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, khẽ hít một hơi, nói: “ camera không quay được?”
Lục Cảnh Niên gật gật đầu, “ Vì lúc đó rất nhiều người đều tránh vào góc, người đông ánh sáng lại không đủ, nhưng mà lại đúng lsuc camera quay được cảnh Tô Lê đẩy Giang Tiểu Ngữ ra.”
“Trùng hợp vậy sao?” Giang Thần Hy chau mày.
“Đúng là trùng hợp.” Lục Cảnh Niên nói: “ Trong phòng yến tiệc chỉ có bốn chiếc camera, nhưng mà không biết có phải do cô ấy đen đủi hay không, hôm nay trong phòng tiệc lại hỏng mất hai chiếc camera. Vừa rồi người phụ trách bên này cũng nói rồi, sự cố lần này họ cũng không biết lý do vì sao, với cả cũng đã thừa nhận rằng camera hỏng ngày mai mới tìm người qua sửa, nhưng mà không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này.”
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nói: “ không có nhân chứng chứ?”
Lục Cảnh Niên lắc lắc đầu, “ Hiện tại thì chưa tìm được.”
“Thế cái người nhân chứng kia thì sao? Sao cô ta lại nhìn thấy?” Giang Thần Hy hỏi.
Lục Cảnh Niên nói: “ Vì người đó đứng ngay cạnh Tô Lê, với lại tôi đã điều tra rồi, người này không có khúc mắc gì với Tô Lê cả, cô ấy thậm chí còn không biết Tô Lê, vì thế có lẽ sẽ không làm nhân chứng đâu.”
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc, sau đó nói: “ Tôi đi tới đồn cảnh sát trước, bảo lãnh cho cô ấy ra trước, chuyện này về sau rồi từ từ nói.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Thực ra tôi nói ra, anh đừng để ý nhé, tôi không hề cảm thấy cô ta vô tội. Người phụ nữ này, tâm tư nặng nề như vậy, với lại còn là người có thù ắt báo, Giang Tiểu Ngữ từng hại cô ta, vì thế …”
Giang Thần Hy chau chau mày, nhưng không nói gì cả.
Lục Cảnh Niên nhìn Giang Thần Hy thở dài, quay người đi về hướng mình đỗ xe…
Đồn cảnh sát, Tô Lê mặc bộ lễ phục buổi tối mỏng manh ngồi ở trong phòng điều tra, cảnh sát vừa mới ghi chép lại xong, Giang Thần Hy dẫn theo luật sư Vương tới bảo lãnh cho Tô Lê.
Bên phía cảnh sát do có nhân chứng và video quay lại sự việc, vì thế Tô Lê chỉ có thể bảo lãnh để tiếp tục điều tra.
Giang Thần Hy dẫn Tô Lê ra ngoài, sau đó đưa cô tới bệnh viện, xử lý lại vết thương của cô một chút, bác sỹ cũng dặn dò mặc dù vết thương không sâu, nhưng vì đang là mùa đông nên vết thương rất khó hồi phục, nhất định phải chú ý.
Trên xe, Giang Thần Hy để A Hào lái xe đưa luật sư Vương về, còn anh tự mình lái xe về.
Hai người im lặng không nói gì cả, nhưng sự thực thì, Tô Lê cũng đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cứ như thế cho tới buổi chiều ngày hôm sau…
Giang Thần Hy đứng ở trong hành lang bệnh viện.
Bác sỹ điều trị của Giang Tiểu Ngữ vừa mới nói qua với anh một chút về tình hình của Tiểu Ngữ, một chiếc chân sợ rằng không giữ được, nếu không sợ rằng mạng sống cũng khó giữ được.
Giang Thần Hy sau cùng bất lực quyết định, đồng ý làm phẫu thuật.
Giang Thần Hy ngồi dựa vào trước của sổ châm một điếu thuốc, nhưng ngay sau đó, luật sư Vương liền gọi điện thoại tới.
Anh nhìn màn hình điện thoại khẽ cau mày, sau đó nghe điện thoại, nhẹ nhàng nói: “luật sư Vương, sao vậy?”
Luật sư Vương nói: “Vừa rồi thiếu phu nhân có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi soạn cho cô ấy một bản giấy ly hôn.”
Giang Thần Hy nghe xong đuôi mày chau lại, sau đó anh trầm ngâm nói: “ừ, tôi biết rồi.” Sau đó bèn tắt điện thoại.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh bèn rời khỏi bệnh viện…
Trần Miễn biết tin liền gọi điện thoại cho Tô Lê.
Tô Lê không ngờ anh ấy sẽ tìm cô.
“Trần Miễn?” Tô Lê có chút ngạc nhiên, nhưng mà ngay sau đó, Tô Lê liền cười, “ Anh không phải đi châu Âu thi đấu rồi sao?”
Trần Miễn ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi cô: “Rốt cuộc đã có chuyện gì, tại sao tin tức gần đây đều viết em mưu đồ ám sát Giang Tiểu Ngữ chứ?”
Tô Lê nói: “ Không sao, sẽ không có chuyện gì cả, lại là một hiểu nhầm thôi.”
Cô trả lời ngắn gọn, khiến Trần Miễn không thể không chau mày, nói: “Hiểu nhầm sao? Thật là như vậy chứ?”
Tô Lê khẽ cười nói: “Trần Miễn, yên tâm đi, em còn có Giang Thần Hy, anh ấy sẽ không không lo cho em. Anh xem lần trước anh ấy không phải là không lo cho em, không phải sao?”
Trần Miễn khẽ cười, nói: “Em có cần thiết phải giả bộ trước mặt anh không? Chuyện lần trước, nếu không phải là trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích của anh ta, anh ta sẽ lo cho em sao? Giang Thần Hy là người như thế nào, anh ta từ trước tới nay đều không quan tâm tới sự sống chết của em, em cho rằng anh không biết hay sao? Nếu như anh ta quan tâm, anh ta sẽ đối xử với em như thế sao? Em sảy thai anh ta có để ý không?”
Tô Lê nghe xong lơ đãng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Đủ rồi, Trần Miễn, không phải em đã từng nói sau này không nhắc lại chuyện đó nữa hay sao?”
Trần Miễn chau mày nói: “ Anh chỉ muốn tốt cho em, lẽ nào em thực sự muốn mình lấn sâu vào hay sao? Nếu như cái cô Giang Tiểu Ngữ đó không sao, cô ta sẽ bỏ qua cho em sao? Nếu như cô ta chết, thì đây là mưu sát, Tô Lê, em rốt cuộc muốn như thế nào hả?!”
Muốn như thế nào?
Tô Lê bị hỏi, nhưng mà ngay sau đó cô khẽ cười nói: “Em có dự tính của em.”
Trần Miễn nghe ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi: “Tô Lê, anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì, anh từng nói bất luận em có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Tô Lê cười, nói: “ Trần Miễn, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải sống thật tốt, phải tiếp tục sống, cuộc sống đâu có dễ dàng gì, vì vậy, anh yên tâm, em mệnh lớn, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Lê biết anh đang ở bên châu Âu, lệch múi giờ, hiện tại anh ở bên đó đã là nửa đêm rồi, Tô Lê kiếm cớ rồi tắt điện thoại.
Tô Lê biết, nếu như giờ mà cô mở lời, Trần Miễn chắc chắn sẽ không chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng mà cô không thể lôi anh vào, trong mắt cô, tiền đồ của anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng mà không ngờ, cô vừa quay người, liền nhìn thấy Giang Thần Hy không biết đứng ở phía sau cô từ lúc nào.
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, rất bình thản, dường như hai ngày trước căn bản chưa hề xảy ra chuyện gì cả, “ xem ra anh có lẽ nhận được điện thoại của luật sư Vương rồi hả?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em muốn ly hôn?”
Tô Lê cười nói: “Đùng vậy, em muốn ly hôn, giấy ly hôn em đã nói nội dung chủ yếu với luật sư Vương rồi, cái gì nên lấy em sẽ lấy, không phải của em, em cũng sẽ không cần, anh yên tâm. Trước khi cưới không phải chúng ta đã kí một cái hợp đồng trước khi cưới sao, anh nói tặng cho em ba căn nhà, anh từng nói, những cái đó vốn dĩ thuộc về em, em sẽ bảo luật sư Vương xử lý giúp em hai căn, còn lại một căn em sẽ ở đó, rời khỏi đây thì cũng phải có chỗ để ở, Giang thiếu nói có phải không? Còn về những cái khác, em không cần bất cứ thứ gì cả, như thế đã được chưa?”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm ngâm không nói gì.
Tô Lê nhìn anh, quay người hướng ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Giang thiếu, em muốn hỏi anh một vấn đề?”
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, hít một hơi, nói: “Gì vậy?”
Tô Lê khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu như Lạc Nhan ba năm trước không khuyên anh, anh dự định sẽ làm như thế nào? Có phải là tai nạn xe, đuối nước, hay là dùng một phương thức nào đó khác? Hay là dự định để em xảy ra một sự cố nào đó hoặc là tự sát? Em muốn dựa vào năng lực của Giang thiếu, bất luận là làm như thế nào, mãi mãi cũng sẽ không có ai biết được vì sao em chết, đúng không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chau chau mày…
Tô Lê hít một hơi dài, nói: “ Hóa ra em vẫn còn chút giá trị, nhưng mà dường như đây mới là điều quan trọng nhất đúng không? Những cái khác chỉ là giá trị đi kèm. “ Vừa nói, cô khẽ cười một cái, lẩm bẩm nói: “Kho nội tạng sống, đúng chứ?”
Tô Lê quay người nhìn anh, sau đó cười bước tới, ngồi bên cạnh anh, âu yếm ôm bên cạnh anh, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nói: “Giang thiếu không cần trả lời, em biết anh sợ em sẽ để lại bằng chứng anh muốn mưu sát em, yên tâm, em đã tắt camera trong nhà rồi, hôm nay còn đặc biệt cho Vú Trương nghỉ, em à, chính là muốn nói chuyện với anh. Chúng ta quen biết nhau đã ba năm nay, nhưng mà dường như chưa có khi nào giống như tình cảnh hôm nay, tử tế nói chuyện với nhau.”
Tô Lê nhìn anh, sau đó liền cười, “ thực sự khi mà em vô tình biết được chuyện này, em cũng là thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cuối cùng em có thể không cần cảm thấy là em phản bội anh. Lúc đầu khi em rơi vào ngõ cụt anh đã giúp đỡ em, phần ân tình này em mãi mãi ghi nhớ, với lại từ trước tới nay chưa bao giờ anh đối xử tệ bạc với em, những chuyện này em cũng đều ghi nhớ, em biết có ơn phải báo, bây giờ em cảm thấy chúng ta hòa rồi, em không nợ anh gì cả, đúng chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “ Anh từng nói, anh sẽ đối xử tốt với em. Sẽ bù đắp cho em.”
Tô Lê lắc lắc đầu, “Không cần, không cần bù đắp, bởi vì những gì anh đã đưa cho em đã vượt qua mức giá nội tạng ở chợ đen rồi. Hơn nữa, sau cùng anh lại không dùng tới.”
Tô Lê giơ tay mình lên, chiếc nhẫn kim cương ở ngón đeo nhẫn bên trái và bên phải, trong ánh sáng phản chiếu lên sắc màu đẹp đẽ, cô cười nhẹ nói: “Không phải của em cuối cùng thì cũng không phải của em, nhìn là biết kích thước không vừa, quá là chật…”