Bởi vì chuyện búp bê đáng sợ đó, nên mấy ngày sau, khi Tô Lê mới hồi phục lại được một chút, cảnh sát đã tới để hỏi thăm lại tình hình.
Tô Lê không biết trong khoảng giữa thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lấy khẩu cung là để làm việc công.
Nhưng hỏi han một lúc cũng chẳng thu được kết quả gì, bởi vì trong chiếc hộp đó, ngoại trừ con búp bê dính máu kia ra thì cũng chẳng còn có gì khác.
“Giang thiếu phu nhân, cô nghĩ kĩ lại một chút, gần đây cô có thù hằn gì với ai không, hoặc từng có việc gì tương tự xảy ra không?” Bởi vì việc điều tra này cũng không có manh mối gì cụ thể, mà dì Trương cũng nói không rõ đó là công ty chuyển phát nào, cho nên chỉ có thể hỏi một cách bài trừ đi.
Tô Lê thầm nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không thể coi là chuyện tương tự, không biết dì Trương có nói qua với mấy anh hay không, nhưng tôi cũng có nhận được những cuộc điện thoại lạ gọi tới nhưng không có người nói gì, tôi cũng không nhớ là bắt đầu từ khi nào nữa.”
Giang Thần Hy ở bên cạnh nghe xong, chau mày lại nhìn cô hỏi: “Vậy tại sao không nói cho anh biết?”
Tô Lê nhìn anh nói: “Em cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ đó chỉ là những cuộc điện thoại đe dọa, nhưng em cũng có nói với dì Trương, nếu như còn nhận được những cuộc gọi như vậy nữa thì nói với em, nhưng dì Trương cũng không nói lại gì thêm với em cả, nên em cũng không để ý tới nữa.”
Giang Thần Hy đưa tay ra xoa nhẹ tóc cô, lần này cô xém chút nữa bị con búp bê đáng sợ đó dọa tới mức phát khóc, ai mà lại có thâm thù với cô ta lớn như vậy? Cảnh sát nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy được, chúng tôi sẽ thử điều tra theo hướng này, nói chung gần đây Giang thiếu phu nhân nhất định phải chú ý, nếu như có chuyện gì thì phải kịp thời thông báo cho chúng tôi.”
Tô Lê gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Tiễn cảnh sát rời đi, Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, than nhẹ một tiếng nói: “Đồ xấu xa này, may mà em không sao.”
Tô Lê nhìn anh, rồi dụi vào trong lòng anh, cũng không nói gì, chỉ muốn được anh ôm cô như vậy.
Cảm giác như có anh sẽ giúp cô an tâm hơn.
Buổi chiều, bác sĩ tới bôi thuốc cho cô.
Gần đây Tô Lê vì căn bệnh thủy đậu mà toàn thân đều ngứa ngáy, vả lại còn không được gãi, vô cùng khó chịu.
Bác sĩ kiểm tra xong liền nói: “May mà kịp thời phát hiện, nên không nghiêm trọng, đứa bé cũng không bị lây nhiễm, nhưng cô phải đợi bản thân hồi phục hoàn toàn xong thì mới được lại gần đứa nhỏ.”
Tô Lê gật đầu nói: “Bác sĩ, sao tôi lại bị lây nhiễm bệnh thủy đậu này vậy. Bình thường tôi rất chú ý tới vệ sinh mà?” Nghĩ lại mà cô quả thực thấy sợ, cô có phát sốt gì đi chăng nữa, cũng chỉ cho rằng từ sau khi có thai thì nhiệt đô cơ thể cao hơn khi trước một chút, sợ nóng, cho nên bị ốm cũng chẳng chú ý. Nhưng lại bị lây bệnh thủy đậu, lại không liên lụy tới con.
Bác sĩ nói: “Bệnh này có rất nhiều nguồn tiếp xúc khác nhau, tiếp xúc với những đồ vật không sạch sẽ, hoặc là đi tới những nơi công cộng, bởi vì căn bệnh này là có tính độc nên có rất nhiều khả năng bị lây nhiễm. Thủy đậu thường thấy trên cơ thể trẻ nhỏ, chắc hồi nhỏ cô cũng chưa từng trải qua chuyện này nhỉ?”
Tô Lê lắc đầu nói: “Cái này thì chắc chưa đâu.” Tô Lê cũng không nhớ nữa. Bởi vì cô là cô nhi, hồi nhỏ chắc cũng có những bạn mắc bệnh này nhưng cô vẫn không sao.
Nhưng bệnh thủy đậu chỉ bị một lần duy nhất, vậy thì rõ ràng là hồi nhỏ cô chưa từng bị bệnh này, cũng chưa từng tiếp xúc với loại vacxin này.
“Tóm lại là cô không được gãi, mấy ngày nữa sẽ không sao đâu.” Bác sĩ dặn dò.
Tô Lê gật đầu.
Vả lại giờ đi truy cứu sao lại bị bệnh này, cô quả thực cũng không biết thời gian này từ bao giờ nữa, nên cũng không thể nói gì.
Nhưng bệnh thủy đậu chỉ một tuần là gần như khỏi hẳn rồi, người của Giang gia tiện đến thăm đứa nhỏ nên cũng thăm cô luôn.
Phóng viên bên ngoài đều vì chuyện Tô Lê sinh con mà đều ở lì ở bệnh viện, cho nên trên dưới Giang gia cũng không thể ngồi yên thở ở không quan tâm được.
Ở trong viện mất hai tuần thì mới bình phục.
Tô Lê về cơ bản cũng đã hồi phục được một nửa, nhưng vết thương vẫn còn đau, nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lần này, bệnh thủy đậu trên người cô cũng ổn hơn nhiều rồi.
“Em muốn tới thăm con.” Tô Lê nhìn Giang Thần Hy hỏi: “Em muốn tới thăm cục cưng, chắc không sao chứ?”
Trước đây vì vết thương chưa khỏi hẳn nên cô cũng không muốn tới thăm con, dù sao cũng không được động vào nên cô kiên quyết không đi.
Nhưng sau khi cơ thể hồi phục, trong lòng dường như có gì khúc mắc, cô càng chịu đựng thì nó càng khó chịu.
Giang Thần Hy nói: “Được, anh đi hỏi bác sĩ.”
Tô Lê gật đầu.
Có điều đúng lúc này, dì Trương vội vàng chạy tới nói: “Tiên sinh, tiên sinh, người của Giang gia nói muốn đưa đứa nhỏ ra viện trước, tôi, tôi không ngăn được……”
Tô Lê nghe xong, lập tức điên lên: “Em không đồng ý! Giang thiếu, Giang thiếu! Anh không thể để bọn họ đem con đi.”
Giang Thần Hy chau mày lại, gật gật đầu.
Đứa nhỏ vẫn luôn ở trong một căn phòng khác một mình, đứa bé được xác nhận là không có chuyện gì, vô cùng khỏe mạnh, sau khi chữa trị xong bệnh vàng da cũng không cần thiết phải ở lại trong phòng sơ sinh.
Bởi vì Tô Lê không thể ra viện, cho nên đứa nhỏ vẫn luôn ở trong bệnh viện, có người chuyên môn chăm sóc.
Giang Thần Hy đưa Tô Lê qua đó, người trong phòng xếp thành hàng dài.
Giang Thần Hy sầm mặt xuống nhìn người đang bế đứa bé khiến nó la khóc om sòm nói: “Đặt đứa nhỏ xuống.”
Phu nhân của Giang gia là Trần Như Nguyệt thấy Tô Lê và Giang Thần Hy, bèn cười nói: “Thần Hy, cậu là đang làm gì vậy, đây là người chăm sóc trẻ nhỏ mà lão gia đặc biệt tìm cho đứa nhỏ này đấy.”
“Đặt đứa nhỏ xuống.” Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Người chăm sóc tôi đã tìm được hai người rồi, không cần tổ phụ và Giang phu nhân phải lo lắng.” Dứt lời, anh liền bước tới đó ôm lấy đứa nhỏ.
Toàn thân đứa nhỏ đều mềm nhũn, nấc lên vì khóc, Tô Lê không dám lại gần con, chỉ có thể đừng từ xa nhìn.
Cô hoàn toàn không quan tâm những người bên trong rốt cuộc nghĩ như thế nào, tâm trí của cô đều đặt lên đứa con.
Đứa nhỏ đã quen với bố, mấy ngày nay đều là Giang Thần Hy tới bế nó.
Đứa nhỏ khóc nấc lên hai tiếng rồi lại dụi vào trong lòng Giang Thần Hy, vô cùng ấm ức.
Giang Thần Hy híp mắt nhìn đứa bé ở trong lòng.
Trần Như Nguyệt nói: “Thần Hy, không cần phải phòng bị với chúng ta như vậy, đứa bé này dù sao cũng mang họ Giang, lẽ nào cậu còn lo rằng chúng tôi sẽ hại tới nó sao?”
Giang Thần Hy ôm đứa nhỏ một cách rất thành thục, đó là do năm đó khi anh vì chuyện được làm bố mà từng học qua, cuối cùng bây giờ cũng có tác dụng rồi.
Anh nhìn Trần Như Nguyệt nói: “Phu nhân nặng lời rồi, tôi chưa từng nghĩ như vậy, đứa bé vừa mới chào đời, vẫn chưa được gặp mẹ, không thể để nó ròi xa mẹ nó. Huống chi trong nhà còn có rất nhiều người, nếu như đứa bé không may mà bị lây bệnh giống mẹ nó thì không tốt chút nào.”
Trần Như Nguyệt có chút tức giận, sắc mặt trầm xuống nói: “Thần Hy, cậu nói này của cậu sao tôi lại nghe như cậu muốn nói việc Tô Lê bị thủy đậu có liên quan tới nhà cũ vậy?”
Tô Lê mang thai, sức đề kháng không giống như người bình thường, vả lại bình thường Tô Lê cô ấy cũng rất cẩn trọng không để mình xảy ra chuyện gì, chính vào cái hôm trở về nhà cũ của Giang gia xong liền bị ốm, kì thực không thể không nghĩ nhiều được.
Tô Lê đứng ở bên ngoài cửa cũng nheo mắt lại nghĩ lại cho kĩ càng, lời nói của Giang Thần Hy dường như cũng không thể nói vớ vẩn, nhưng hiện giờ đầu óc cô có chút hỗn loạn, không nghĩ được nhiều chuyện đau đầu như vậy.
Có điều đúng vào lúc mọi người còn đang tranh cãi nhau, thì trên người Giang Thần Hy chay xuống từng giọt từng giọt nước gì đó, rất nhanh liền nhìn thấy nước chảy dọc xuống bộ đồ của anh thành từng vũng……
Giang Thần Hy chau mày lại, áo sơ mi của anh đều bị ướt hết, anh hơi hơi cúi đầu nhìn đứa nhỏ ở trong lòng.
Chỉ thấy đứa bé từ từ mở mắt ra, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ o oe vài tiếng……
Giang Thần Hy hít sâu một hơi lạnh nhạt nói: “Dì Trương, bế đứa nhỏ đi thay quần áo, đừng để bị lạnh.”
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, e rằng Giang Thần Hy sẽ không nhịn được mà bật cười, đứa nhỏ này đúng là khiến cho người khác phải khổ sở, tè ướt cả người anh.
Giang Thần Hy tới cuối cùng vẫn là kiên quyết giữ đứa bé lại, cũng từ chối ý tốt của Giang gia.
Anh không thèm sự quan tâm của họ, cũng không cho phép họ làm tổn thương Tô Lê.
Trần Như Nguyệt rõ ràng là tức chảy cả máu mũi, cuối cùng vẫn là khó chịu rời đi.
Tô Lê từ xa nhìn thấy má Trần thay quần áo cho nó, tè ướt cả rồi.
Đứa nhỏ o oe vài tiếng, hình như ngủ say rồi.
Giang Thần Hy không có quần áo, chỉ có thể dùng khăn lau, than một tiếng rồi đi đến bên cạnh Tô Lê, nắm lấy tai cô rồi nói: “Giống hệt như em đều xấu xa như vậy.”
Tô Lê nhìn anh, rồi lại nhìn dáng vẻ uất ức của anh, quần áo trên người anh nhìn có vẻ bình thường nhưng thực ra đều có cái giá trên trời.
Tô Lê nhắm mắt lại dựa vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh nói: “Em phải nhanh chóng khỏe lên thôi, em không thể để bọn họ mang con đi.”
GIang Thần Hy ôm cô vào trong lòng, nói: “Yên tâm, có anh ở đây rồi. Đừng lo.”
Tô Lê ở trong viện một tháng, cô hoàn toàn hồi phục rồi mới ra viện.
Lần đầu tiên co nghe lời bác sĩ như vậy, phối hợp điều trị, cũng là để sớm có thể hồi phục đưa con trở về.
Tô Lê không thể chăm sóc con được trọn vẹn, nhưng đứa nhỏ này rất khỏe mạnh.
Ngón tay mập mạp đáng yêu, mắt của cô bé đều mở ra, đôi mắt to như hạt nhãn, vẫn luôn nhìn Tô Lê, từ lúc Tô Lê sinh con ra đều chưa từng được nhìn thấy nó, giờ bế được nó rồi liền không muốn đặt xuống nữa. Bé con vừa được bón sữa, cữ nghĩ rằng cô bé ăn no rồi sẽ lăn ra ngủ nhưng không.
Nó đưa tay ra sờ tóc Tô Lê, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì mà cười toe toét hết cả.
“Chị Tô Lê, cô bé cười gì vậy?” Trong nhà Hoa Hoa không có em gái em trai, nhìn thấy một đứa nhỏ cũng cảm thấy rất tò mò, cô đưa tay ra cẩn thận vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô bé, thật đáng yêu.
Tô Lê lắc đầu nói: “Không biết được. Giang thiếu biết.”
“Sao lại như vậy?” Hoa Hoa tò mò nhìn Tô Lê.
Tô Lê nói: “Chị cũng không biết tại sao, chị cảm thấy chỉ cần đứa bé khóc, Giang thiếu liền biết là nó đói hay là vì nó tè rồi. Nhưng chị thì nghe không ra.”
“Thật thần kì!” Hoa Hoa cảm thán.
Tô Lê nheo mắt lại nhìn đứa nhỏ ở trong lòng, đứa nhỏ cười với cô, cười một cách ngây thơ và hồn nhiên……