Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “ Lạnh ư?”
Tô Lê cười rồi đáp: “ Đâu có, anh với nhị thiếu gia từ từ nói chuyện, em đi toilet một chút.”
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng.
Thật ra cô không hề muốn đến đây,cũng giống như Giang Thần Hy cũng đã nói, cô chỉ là một diễn viên chuyên đóng vai phụ, cho dù có mua vé vào hội trường, cũng chỉ là ngồi ở hàng ghế khán giả. Thứ cô cần không phải là hàng ghế của những giải thưởng lớn, mà chỉ là có thể đứng trên sân khấu đó nâng cúp vàng để chứng minh bản thân.
Tô Lê đứng trước cổng lớn nhìn sân khấu huy hoàng tráng lệ rồi rảo bước đi.
Bây giờ, sau hậu đài cũng không có người, vì tất cả các minh tinh đều ở trước khán đài, trong phòng hóa trang, thỉnh thoảng chỉ có vài minh tinh chờ lên sân khấu, nghỉ ngơi, trang điểm.
Tô Lê nâng váy tiến về phíc trước, cô chưa từng đến hội trường này, chỉ có thể xem bảng hướng dẫn để tìm toilet.
Tay cô cầm điền thoại, ngước lên nhìn bảng hướng dẫn, trên đây có chỉ rẽ vào góc sẽ là toilet.
Có điều cô vừa quay qua thì đâm sầm vào người trước mặt.
Điện thoại cô rơi xuống đất.
Tô Lê vẫn chưa nhìn rõ đối phương là ai, người cô loạng choạng,đối phương kéo cô lại: “ Xin lỗi!”
Tô Lê xoa trán, cười rồi nói: “ không gấp” dứt lời, cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt, bỗng sửng người, không ngờ là Lục Tử Thần, ngay lập tức cô khẽ cười rồi nói: “ Thì ra là Lục thiếu gia, không ngờ lại ở….” Cô chỉ vào nhà vệ sinh bên kia “ ở đây gặp anh.”
Lục Tử Thần cười đáp: “ Còn không phải sao, như vậy mà cũng có thể thể trùng hợp gặp được nhau.” Nói rồi anh cúi người, nhặt chiếc điện thoại của Tô Lê lên, có điều màn hình điện thoại đã vỡ.
Lục Tử Thần cười ngượng xin lỗi: “ Thật xin lỗi, màn hình vỡ rồi.”
Tô Lê cũng không quá để tâm cầm chiếc điện thoại xem qua, rồi nói: “ Không sao, ngày mai tôi đổi cái khác là được.”
Lục Tử Thần gật đầu, Tô Lê tiếp lời: “ Không làm chậm trễ Lục thiếu gia xem dạ hội nữa.”
Lục Tử Thần lúc định rời đi thì quay đầu, gọi Tô Lê.
Tô Lê dừng bước, quay người, cười rồi nói: “ Sao thế?”
Lục Tử Thần nhìn cô, tấm tắc khen: “ Đêm nay cô rất đẹp!”
Tô Lê nghe xong có chút sững lại, sau đó nói: “ Cảm ơn.” Nói rồi cô một mạch đi vào nhà vệ sinh.
Lục Tử Thần không hề rời đi, anh nhìn theo bóng dáng của Tô Lê, khẽ nheo mắt cười, khuôn miệng nhếch lên, lộ rõ nụ cười đầy ẩn ý.
“ Lục thiếu gia có vẻ rất thân với Giang thiếu phu nhân nhỉ?”, Phương Nghiên đứng đằng sau, khẽ cười rồi bước về phía anh, có vẻ như phát hiện ra điều gì rất ghê gớm.
Lục Tử Thần nhìn Phương Nghiên cười đáp: “ Hóa ra là Phương tiểu thư ư.”
Phương Nghiên nhìn anh ta cười.
Lục Tử Thần khẽ nhướng mày, sau đó lịch sự đáp: “ Thật ngại quá, tôi đi trước đây.”
Phương Nghiên chỉ cười nhưng không nói gì, cô tiếp tục đi vào nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy Tô Lê đang đứng trước bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm.
Tô Lê liếc nhìn Phương Nghiên qua gương, nhưng không hề để ý tới cô ta, tiếp tục dặm lại lớp trang điểm.
Lần trước Phương Nghiên đã ra tay dạy dỗ Tô Lê, Tuy Diệp Minh không từ hôn, nhưng cũng chẳng thèm để tâm đến cô ta nữa.
Hôm nay thậm chí thong dong đến muộn, nhưng bọn họ vẫn chưa gặp mặt nhau.
Tô Lê không muốn để tâm đến cô ta, đảo qua người cô ta chuẩn bị rời đi, Phương Nghiên cản cô lại, Tô Lê cười rồi nhìn cô ta nói: “ Phương tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Phương Nghiên nhìn cô, khẽ cười một tiếng rồi đáp: “ Tô Lê, giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, cô cứ đợi đấy.”
Tô Lê khẽ nheo mắt cười rồi nói: “ Phương tiểu thư, cô đang nói gì vậy? tôi thật sự không hiểu.”
“ Cô bớt giả ngây giả ngô đi!” Phương Nghiên cắn chặt răng: “ Tại sao cô không sớm chết quách đi!”
Tô Lê nhìn cô ta, nhẹ nhàng đáp: “ Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn cô”, nói rồi, cô đảo người rời khỏi nhà về sinh.
Đúng vậy, cô nhất định phải tiếp tục sống, bất luận có gặp khó khăn gì đi chăng nữa, cô cũng phải tiếp tục sống.
Có lẽ sau vài ngày bình tĩnh lại, từ những chuyện cô trải qua, cô dường như đã khống chế được cảm xúc của chính mình, thật ra cô không phải là một người quá yếu đuối. qua sự việc lần này, cô có thể đứng lên được, chứng tỏ đối với cô mà nói, đã không có gì là đáng sợ nữa rồi.
Tô Lê về lại chỗ ngồi, Giang Thần Hy đang bàn chuyện gì đó với một người khác, vì vậy cô chỉ lặng lẽ ngồi vào vị trí, đưa tay vào trong túi áo Giang Thần Hy lấy ra chiếc điện thoại.
Giang Thần Hy nhìn cô nhưng không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô, cô chán chường nghịch chiếc điện thoại trên tay.
Giang Thần Hy sau khi bàn xong chuyện quay đầu sang nhìn Tô Lê đang chơi trò chơi, điềm đạm nói: “ Chán sao?”
Tô Lê nhìn anh, “ Ừ” một tiếng nói: “ Điện thoại em bị rơi, hỏng rồi!”
Giang Thần hy chỉ cười nói: “ Vậy thì mua cái khác.”
Tô Lê liền gật đầu.
Phần trao giải khép lại, hai người họ chuẩn bị rời đi, có điều giải vàng ảnh hậu năm này thuộc về Tôn Hàm, cô ta bảo trợ lý ngăn chân Giang Thần Hy lại.
Tôn Hàm trên người khoác lên chiếc váy dài màu tím khoan khoái tiếng về phía Giang Thần Hy, cô ta cười nền nhã nói: “ Giang thiếu gia, Giang thiếu phu nhân, ngày mai tôi có một buổi tiệc chúc mừng, mời hai người đến dự.”
Giang Thần Hy cười đáp: “ Được.”
Tôn Hàm nhìn Tô Lê cười nói: “Giang thiếu phu nhân, đạo diễn Trần thường xuyên nhắc đến cô, hôm nay là lần đầu gặp mặt, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác, tôi rất trông đợi, người khiến đạo diễn Trần hết lời khen ngợi, nhất định không phải tầm thường.”
Tô Lê cười đáp: “ Tôn Hàm, chị quá khen rồi.”
Tôn Hàm chỉ cười nhưng không nói gì, nhìn qua Giang Thần Hy cười nói: “ Vậy mai gặp nhé, Giang thiếu gia.” Nói rồi cô quay người rời đi.
Giang Thần Hy cúi nhìn dáng vẻ của Tô Lê hỏi: “ Ngày mai có đi không?”
Tô Lê chỉ cười rồi đáp: “ Người ta đã có lời mời, Giang thiếu gia đi thì em cũng đi.”
Giang Thần Hy chỉ cười, sau đó không nói thêm gì.
Buổi tối, Giang Thần Hy vừa tắm xong bước ra, Tô Lê đang bôi kem dưỡng.
Giang Thần Hy đứng sau lưng cô, đặt tay lên hai vai cô, cúi nhìn cô một hồi lâu rồi nói: “ Dạo này em có vẻ rất ngoan, còn biết dỗ người khác nữa đấy.”
Tô Lê nhìn anh, rủ mắt cười: “ em có ư?”
Giang Thần Hy khẽ nhếch môi cười rồi nói: “ Tặng tôi ví da, đem cơm cho tôi, còn không đi bar nữa, lại nghe lời như vậy sao?”
Tô Lê khẽ cười, hít một hơi sâu điềm đạm nói: “ Em bây giờ chỉ còn có cuộc hôn nhân này thôi.”
Giang Thần Hy bỗng sững người.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy qua gương khẽ cười nói: “ Em không có bạn bè, không có người thân, bây giờ ngoài cuộc hôn nhân này ra, em đã không còn gì nữa rồi.” nói rồi cô khẽ cười rồi tiếp lời: “ Vì vậy em sẽ thật nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “ Thì ra là vậy, là em lo rằng tôi sẽ ly hôn với em?”
Tô Lê cười cười, rồi đáp: “ Giang thiếu gia đến chuyện đó còn không quan tâm, chắc hẳn cũng không có nhỏ mọn như vậy, chỉ là em lo lắng bản thân….” Cô nói rồi bỗng cười nhẹ, ánh nhìn thấp xuống điềm đạm nói: “ Em sợ không có cơm ăn.”
Giang Thần Hy nghe xong bỗng chau mày, trầm ngâm một lúc rồi điềm đạm nói: “ Em yên tâm, tôi sẽ không để em phải đói đâu.”
Tô Lê nghe xong chỉ cười rồi đáp: “ Cảm ơn.”
Tối hôm sau, Tô Lê cùng Giang Thần Hy đến dự buổi tiệc chúc mừng của Tôn Hàm.
Được mời đều là những người đang rất nổi, hoặc là những người có máu mặt.
Cao Mỹ mặc một chiếc đầm màu đỏ rượu ánh kim xinh đẹp, Vì cô ta trong lể trao giải hôm qua cũng có giải, hơn nữa, vài bộ phim gần đây nhân khí rất cao, nên cô ta vừa xuất hiện đã bị cánh truyền thông, nhà báo vây kín.
Phóng viên đúng là đám quần chúng lắm chuyện, toàn là bình nào chưa mở là nâng bình đó.
Có một vài phóng viên hỏi Cao Mỹ, cô phản ứng như thế nào về những lời nhận xét của Tôn Hàm trước đây về cô, Cao Mỹ cười nói: “ Sao có thể chứ, Tôn Hàm là tiền bối của tôi, tôi phải học hỏi nhiều từ chị ấy mới đúng.”
“ Nhìn kìa, nhìn kìa, Giang thiếu gia và Tô Lê cũng đến rồi kìa.” Trong đám phóng viên có người hét lên.
Giang thiếu gia và Tôn Hàm từng bị đồn thổi không ít vụ bê bối, tối qua ban tổ chức có lẽ cũng muốn tạo nên một chủ đề nóng, nên cố ý sắp đặt để Giang Thần Hy trao giải cho Tôn Hàm.
Chỉ không ngờ rằng, tìm cảm vợ chồng giữa Giang Thần Hy và Tô Lê, trong mắt người ngoài lại tốt hơn bọn họ tưởng tượng.
“ Giang thiếu gia, về chuyện trước đây của Giang thiếu phu nhận, anh chưa từng phát biểu qua cảm nghĩ của mình, cho hỏi có phải chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người hay không?”
Giang Thần Hy nhìn qua Tô Lê, cười đáp: “Thái độ của tôi chính là kết quả của việc này, sự thật chứng minh, đó đều là vu khống, giá họa, không chứng cứ, tôi là chồng cô ấy, đương nhiên phải bảo vệ vợ mình rồi, thật ngại quá, sau này làm phiền đừng nhắc đến chuyện này, chuyện này đã làm tổn thương đến vợ tôi, đương nhiên tôi đã tìm đến pháp luật, tôi tin rằng sẽ có một đáp án khiến tôi và mọi người đều vừa lòng.”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy khẽ cười.
Đợi rời khỏi sự bao vây của cánh phóng viên, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy cười nói: “ Em phát hiện Giang thiếu gia lúc trả lời phỏng vấn dễ nghe hơn bình thường rất nhiều đấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô điềm đạm nói: “ Vậy sao?”
Tô Lê gật đầu nói: “ đúng vậy, dễ nghe hơn nhiều, không phải có một câu nói như thế nào ấy nhỉ, đàn ông nói dối là dễ nghe nhất còn gì.”
Giang Thần Hy cười nói: “Em cảm thấy là tôi đang nói dối?”
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Không lẽ Giang thiếu gia thật sự muốn nói lời yêu với em ư?”
Giang Thần Hy đáp: “ Đừng tin lời đàn ông nói lúc lên giường.”
Tô Lê nhìn anh cười điềm đạm nói: “ Ra là vậy, em biết rồi.”
Lúc này, Tôn Hàm đi tới, cùng nói chuyện xã giao với hai người bọn họ, sau đó cười nói: “ Giang thiếu gia, Vu tổng của tập đoàn Lợi Hoa anh quen biết chứ, giúp tôi giới thiệu đi.” Tôn hàm nhìn qua Tô Lê cười nói: “ Giang thiếu phu nhân, cô chắc sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Tô Lê cười rồi buông tay Giang Thần Hy: “Chị Tôn Hàm, sao có thể nói những lời đó chứ, em cũng chẳng phải người nhỏ mọn.” nói rồi cô nhìn sang phía Giang Thần Hy, híp mắt cười rồi nói: “ Em sẽ ngoan ngoãn mà, không gây ra rắc rối gì cho anh đâu.”
Giang Thần Hy khẽ nheo mắt cười, sau đó quay người rời đi….