Phóng viên ùn ùn kéo lên, chụp ảnh liên tục, khiến mọi người không mở nổi mắt, “Giang tiên sinh, chúc mừng anh đã đầu tư 1,2 tỷ cho mảnh đất này, xem ra tập đoàn Giang thị hình như có kế hoạch phát triển mới rồi ạ?”
“Giang tiên sinh quả không hổ danh là em của Giang Thần Hy tiên sinh, tác phong làm việc cũng mạnh mẽ như vậy.”
Hiển nhiên lời của những phóng viên này không khiến cho người ta cảm thấy thoải mái như thế, Giang Hạo Đông cũng ghét nhất việc có người lấy anh ta và Giang Thần Hy ra bình luận, sắc mặt anh hơi biến sắc, nhưng vẫn tươi cười như trước, “Đó là lẽ đương nhiên, Giang gia không phải chỉ có một mình Giang Thần Hy, Giang Hạo Đông tôi cũng có thể khiến cho tập đoàn Giang thị trở nên nổi tiếng như vậy. Sau này công ty sẽ có một buổi họp báo, sẽ công bố cho mọi người biết về kế hoạch phát triển mảnh đất này, cảm ơn các vị phóng viên bạn bè.”
“Chúc mừng anh, Giang tiên sinh” …
Giang Hạo Đông quay người đi vào phía phòng nghỉ phía sau.
“Tổng tài, Giang Thần Hy và cả công ty Hàn Quốc kia hóa ra bọn họ không hề tới.” Trợ lý của anh ta cười nói.
Giang Hạo Đông cười ngồi xuống, uống một ngụm nước, “Tôi nghe nói có phải là có chuyện Giang Thần Hy đã thuê một quan chức đầu tư cấp cao ở thành phố Wall với mức lương khá cao đúng không?”
Đối phương nói: “Chuyện này hình như chỉ là tin đồn, vẫn chưa được xác thực, nhưng mà gần đây nghe nói Giang Thần Hy quả thật có qua lại với một người phụ nữ lạ mặt qua lại khá là bình thường, còn ở cùng một khách sạn nữa.”
“Phụ nữ lạ mặt sao?” Giang Hạo Đông nhẹ nhàng nói: “Người tình mới à?”
“Vẫn chưa chắc chắn.” Ngưng một lúc, cười nói: “Chính là người mà khi nãy dùng ba trăm triệu đồng để mua mảnh đất xấu xí gần cái mương hôi thối đó.”
“Ai?” Giang Hạo Đông dường như nghĩ cái gì đó chau mày lại.
“Làm việc kiểu gì thế? Bên cạnh Giang Thần Hy có thêm một người mà các người lại không điều tra rõ ràng thế hả?” Giang Hạo Đông có chút không thoải mái.
Trợ lý không biết làm thế nào bèn đứng ở bên cạnh.
“Mới làm tổng tài tập đoàn Giang thị có mấy ngày, sao mà lại muốn chuyển nghề sang làm chó săn giải trí vậy chứ?” Lâm Lạc Khả đứng ở cửa, cười nói.
Giang Hạo Đông nghe vậy nhìn qua, hơi ngạc nhiên.
Lâm Lạc Khả cười, đi thẳng tới, cười nói: “Sao thế, mới mười mấy năm không gặp, không nhận ra tôi nữa sao?”
Giang Hạo Đông cười, “Hóa ra là chị dâu.”
Lâm Lạc Khả ngay lập tức dừng cười lại, nói: "Giang tổng vẫn nên gọi tôi là Lâm tiểu thư thì tốt hơn, anh trai cậu đã mất nhiều năm như vậy rồi, tôi và Giang gia nhà cậu cũng không còn quan hệ gì nữa rồi."
Giang Hạo Đông cười nói: "Chị dâu, khi nãy em còn cảm thấy nhìn chị quen quen, hóa ra đúng là chị, không ngờ rằng bao nhiêu năm rồi mà chị không hề thay đổi."
Lâm Lạc Khả thăm dò nhìn anh ta một lượt, cười nói: "Cậu cũng thế, vẫn giống như hồi nhỏ, chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào?" Ngưng một lúc, cô cười nói: "Nhưng mà mẹ nào con ấy mà, tôi cũng không cảm thấy có gì kì lạ cả.
Lời của Lâm Lạc Khả rất thẳng thắn, hiển nhiên không hề quan tâm tới việc sẽ có xích mích gì với Trần Như Nguyệt.
Giang Hạo Đông cũng không phải là người biểu lộ cảm xúc trên nét mặt, nghe vậy không hề tức giận còn cười nói: "Chị dâu à, làm kinh doanh không phải đều như vậy sao?"
Lâm Lạc Khả cười, cũng không muốn nói nhiều với anh ta, chìa tay ra nói: " Tôi cố ý tới đây là để nói câu chúc mừng cậu, trở thành chủ nhà mảnh đất Tương Thành lần này, 1.2 tỷ, đầu tư rất lớn đó."
Giang Hạo Đông cười, đưa tay ra bắt tay với cô, nói: " Khi nãy em thấy chị đấu một mảnh đất hoang, không biết trong nước như vậy chị định làm gì vậy ạ?"
"Đất hoang?" Lâm Lạc Khả khẽ chau mày cười nói: "Mảnh đất đó...quả thật rất là hoang vu."
Giang Hạo Đông cười nói: "Chị dâu, em nghe nói chị vẫn luôn ở nước ngoài, đại khái chắc không hiểu rõ về tình hình trong nước chúng ta, nếu như chị có hứng thú với việc đầu tư bất động sản, chi bằng tới tìm em, chúng ta có thể từ từ nói."
Lâm Lạc Khả cúi xuống cười, rồi lại nhìn anh ta hỏi: "Xem ra có vẻ bên ngoài đều đồn rằng tập đoàn Giang thị phát triển lớn ở đất Tương Thành là thật rồi."
Giang Hạo Đông cười nói: "Đây là mảnh đất quý đó."
Lâm Lạc Khả cười nói: "Nếu là đất quý, thế thì tôi cảm thấy mảnh đất mà tôi mua đó chắc cũng không tệ chút nào."
Giang Hạo Đông thấy cô không có ý định gì, thế là bèn bảo trợ lý đưa cho cô một tờ danh thiếp cười nói: "Chị dâu, bất luận chị cho rằng là thế nào đi nữa, thì trong lòng em chị vẫn mãi là chị dâu, nếu như chị đã muốn trở về trong nước để phát triển, chi bằng nghĩ tới chuyện trở về tập đoàn Giang thị, chị thấy sao? Dù sao chị và Giang thị cũng có mối tình thâm như thế. Chị không cần phải ngay lập tức trả lời em, em luôn sẵn sàng chờ chị suy nghĩ kĩ."
Lâm Lạc Khả ra ý bảo trợ lý của cô nhận lấy tờ danh thiếp, cười nói: "Được, tôi sẽ suy nghĩ kĩ."
Trợ lý bên cạnh tiến lên trước nói nhỏ vào tai Lâm Lạc Khả vài câu, Lâm Lạc Khả gật gật đầu, cười nói: "Được rồi, tôi còn có chuyện không ở đây nói chuyện với cậu nữa, tóm lại là chúc mừng cậu."
Lâm Lạc Khả nói xong bèn quay người rời đi ngay.
Giang Hạo Đông chờ Lâm Lạc Khả quay người rời đi xong sau đó người trợ lya của anh ta mới tiến lên trước nói: "Tổng tài, người phụ nữ này chính là người mà em nói đó, chính là người phụ nữ đang qua lại với Giang Thần Hy đó."
Giang Hạo Đông khẽ chau mày: " Cậu nói chính là chị ta sao?"
Trợ lý gật gật đầu.
Giang Hạo Đông nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu đi điều tra cho rõ ràng, giữa bà chị dâu trong quá khứ của tôi này với Giang Thần Hy hiện tại có qua lại làm ăn kinh doanh gì không?"
"Tổng tài, em cảm thấy bọn họ hình như sớm đã hợp tác với nhau rồi thì phải."
Giang Hạo Đông im lặng không nói...
Lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, anh ta liền tiện tay bắt máy.
"Alo?"
"Chúc mừng cậu trúng thầu được mảnh đất bên bờ hồ đó." Đầu dây điện thoại bên kia vọng lại giọng nói của Giang Thần Hy.
Giang Hạo Đông không khỏi chau mày lại, "Giang Thần Hy?!"
"Sao vậy, tôi tới chúc mừng cậu, sao cậu có vẻ dường như không vui vậy?" Giang Thần Hy cười.
Giang Hạo Đông khẽ cười nói: "Em còn tưởng rằng lần này có thể trang đua với anh một chút, nhưng mà lại không ngờ rốt cuộc anh trai lại không đánh mà lui rồi."
Giang Thần Hy khẽ thở dài một tiếng, nói: "Tôi dù sao cũng vừa mới tự lập xong, những khoản cần đến tiền thực sự còn quá nhiều, cậu có vốn có thể bỏ ra 1.2 tỷ, tôi thì không có đủ năng lực như vậy, tóm lại vẫn là chúc mừng cậu."
Giang Hạo Đông khẽ chau mày lại, bán tín bán nghi chau mày lại nói: "Hôm nay anh gọi tới chỉ là để chúc mừng em thôi sao?"
Giang Thần Hy không khỏi bật cười nói: "Nếu không thì là gì chứ? Cậu cho rằng tôi định làm gì nào?"
Giang Hạo Đông im lặng không nói.
Giang Thần Hy chào hỏi một lúc rồi ngắt máy...
Lục Cảnh Niên đeo kính râm gặm chiếc ống hút nằm trên chiếc ghế dài nhìn Giang Thần Hy, lười nhác nói, "Này, cá của cậu cắn câu chưa thế?"
Giang Thần Hy nhìn nhìn chiếc phao cần câu đứng dậy, thu dây câu lại, cười nói: "Mắc câu rồi."
Lục Cảnh Niên vốn định ngáp một cái, nghe vậy liền lấy lại tinh thần, cười nói: "Này, dưới dòng sông này mà lại có cá bị cậu câu được ấy hả?"
Giang Thần Hy thu dây câu về, nhìn theo dây câu, cười nói: "Đây gọi là tình nguyện cắn câu." Ngưng một lúc, anh nhìn nhìn con cá, cười nói: "Con cá mực này ngon đấy, khá là to, tối nay hầm canh cho Tô Lê ăn.”
Lục Cảnh Niên mắng một câu, cười nói: "Con hồ ly nhà cậu rốt cuộc có thù địch với tôi lớn tới mức nào chứ? Mà lại cho rằng tôi hãm hại cậu chứ?"
Giang Thần Hy bỏ con cá trong tay vào trong thùng nước, sau đó lại mắc mồi câu vào lưỡi câu, rồi lại thả dây câu ra, nhẹ nhàng khẽ cười nói: "Nếu như lúc đầu cậu không có thành kiến với cô ấy nhiều như thế, thì chắc cô aya cũng không đến nỗi coi cậu là người xấu. Hơn nữa, sao mà cậu lại để cho cô ấy nhìn thấy bản báo cáo đó chứ? Cô ấy vì chuyện có nên nói với tôi hay không mà đã suy nghĩ rất lâu đó."
"Tôi đúng là tò mò, sao cô ấy không nói thẳng với cậu là trong tay tôi có bản báo cáo kiểm tra đó chứ nhỉ? Chuyện này có gì mà khó chứ?" Lục Cảnh Niên vô tư hỏi.
Giang Thần Hy cười.
Tô Lê đứng ở phía sau nghe anh ấy nói như vậy, bèn nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ Lục thiếu thấy rằng tôi là người phụ nữ động tý là đi mách lẻo hay sao?"
Giang Thần Hy nhìn thấy Tô Lê, đưa tay vẫy vẫy cô, "Lại đây, anh vừa câu được một con cá."
Tô Lê nghe vậy liền lập tức chạy tới, "thật sao."
Lục Cảnh Niên xua xau hai người họ, ho lên một tiếng rồi đứng dậy nói; “Tôi đi xem A Hào chuẩn bị đồ đạc tới đâu rồi.”
Lâm Lạc Khả từ trên chiếc xe Lawn bước xuống, đi tới, cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi tới trễ.”
Lục Cảnh Niên nhìn thấy Lâm Lạc Khả tới, cười nói: “Chị Lâm, cuối cùng chị cũng tới rồi.”
Lâm Lạc Khả nhìn nhìn Giang Thần Hy và Tô Lê, cười nói: “Từ khi nào mà Lục thiếu lại chịu khó như vậy chứ? Lại còn biết nghĩ đi giúp đỡ người khác làm đồ ăn? Học biết nấu ăn từ khi nào thế hả?”
Lục Cảnh Niên không có gì để nói.
Lâm Lạc Khả cười đi vào chỗ dưới mái hiên tránh nắng, Tô Lê đưa cho cô một chai nước, cười nói: “Lâm tiểu thư, chị uống chút nước đi?”
Lâm Lạc Khả nhìn cô cười nói: “Đừng gọi chị là Lâm tiểu thư nữa, gọi giống như A Hy đi, gọi chị là Chị Lâm là được rồi.”
“Vâng, Chị Lâm.” Giang Thần Hy phát hiện lại có cá mắc câu, nhưng mà cũng không nói gì với mấy người mà đi thu cần lại.
Lục Cảnh Niên cười nhìn Lâm Lạc Khả, nói: “Chị Lâm vừa mới tới gặp vị tổng tài đó của tập đoàn Giang thị phải không?”
Lâm Lạc Khả uống một ngụm nước “ừ” một tiếng, nói: “Giang Hạo Đông không hề thay đổi gì cả, vẫn giống như trước kia, khiến cho người khác cảm thấy u ám. Trước đây bị A Hy cho vào nhà tù khó khăn lắm mới ra được, có thể thấy được hắn ta đối với A Hy cậu căm hận không phải bình thường đâu.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, vừa thu dây lại vừa nói: “Hắn ta có lẽ biểu thị ý muốn hợp tác với chị rồi chứ nhỉ?”
Lâm Lạc Khả cười nói: “Sao cậu biết được? Quả thật, hắn ta còn đưa cho chị một tấm danh thiếp, luôn miệng gọi chị dâu khá là nhiệt tình.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Chuyện này thì đơn giản quá, hiện tại hắn ta đang thiếu những nhân tài tài giỏi như chị. Sau khi hắn ta tiếp quản công ty, thay đổi hết lượt bộ máy của công ty. Tập đoàn Giang thị khởi nghiệp bao nhiêu năm nay, rất nhiều công nhân viên chức vụ quan trọng đều ở công ty bao nhiêu năm rồi, đột nhiên thay đổi toàn bộ, quả thật khá là nguy hiểm.”
Tô Lê bên cạnh nhìn hai con cá trong thùng nước, nói: “Vị Giang phu nhân đó sao lại không ngăn cản cậu ta lại chứ? Chuyện này thì em cũng biết, một cách làm rất ngốc nghếch, thật ra đối với công nhân viên mà nói, chỉ cần lương lậu không ít, làm việc ở đâu cũng như nhau cả, ở đâu có được những nhân viên trung thành tận tụy như vậy chứ.”
Giang Thần Hy cúi xuống nhìn Tô Lê cười dịu dàng nói: “Bởi vì em không hiểu rõ lắm về Giang Hạo Đông, hắn ta tính cách hay nghi ngờ, không tin tưởng bất cứ ai, hắn ta chỉ tin tưởng có bản thân mình thôi, hắn thà giết nhầm cả nghìn người cũng không bỏ sót một người.”
Tô Lê hiểu chuyện gật gật đầu, cười nói: “Giang thiếu có thể nhân cơ hội này mà chiêu mộ lại những người công nhân đã quen tay nghề đó về bên đây, làm việc cho anh.”