Thật ra Lục Cảnh Niên không phải là người khó tiếp xúc, ngược lại, Tô Lê cảm thấy con người anh ta rất đơn thuần, rất dễ tiếp xúc.
Tuy rằng anh ta luôn luôn bất mãn với Tô Lê, không một chút kiêng kỵ.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, mới thấy rõ được sự đơn thuần của anh ta.
Giang Thần Hy nhận được một cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài, liền đi qua một bên nghe điện thoại.
Tô Lê thu hồi ánh nhìn từ người Giang Thần Hy, có điều cô lại phát hiện Lục Tử Thần đang nhìn cô.
Tô Lê đương nhiên không ngốc, cô đã phát hiện từ sớm rồi.
Tính cách của anh ta và Giang Thần Hy khá giống nhau, trầm lặng, nói chuyện đều chỉ có ba phần giữ lại bảy phần, thật khiến người ta khó đoán.
Tô Lê cảm thấy, điều này đều có liên quan đến công việc của bọn họ.
Giang Thần Hy thì không cần phải nói nữa, còn thêm tính cách trời sinh, thật khiến người ta khó lòng nắm bắt.
Lục Tử Thần…..
Với Tô Lê mà nói thì cũng không hề hiểu rõ anh ta, chỉ là gặp mặt mấy lần, ăn chung mấy bữa cơm.
Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, e là có gì đó khó nói.
Tiện tay cho thêm vài cục than, nhưng lại không muốn tàn lửa bay ra ngoài, cô lùi chân lại, Lục Tử Thần nhìn thấy, lập tức đứng dậy kéo Tô Lê ra, có điều vẫn bị tàn lửa làm bỏng nơi vạt váy.
Lục Tử Thần nhanh chóng giúp Tô Lê phủi phủi vạt váy: “ Không sao chứ?”
Tô Lê thở phào, chất liệu chiếc váy này nếu như bị đốt phải chỉ e có cởi ra cũng không kịp.
Cô lắc đầu, cười rồi nói: “ Không sao.”
Lục Tử Thần chau mày nói: “ Cô đừng ngồi bên đây nữa, nguy hiểm lắm.”
Tô Lê “ Ừ” một tiếng, nhìn xuống vạy váy, đúng là vẫn bị đốt thủng một lỗ.
Nghĩ lại giá của chiếc váy này, Tô Lê khẽ bĩu môi, xem ra không mặc được nữa rồi.
Lục Tử Thần không nói thêm gì, chỉ bỗng nhìn tô lê với ánh mắt thẫn thờ, đến nổi Giang Tiểu Ngữ gọi anh cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Tô Lê không hề để ý đến những điều này, ngồi một bên ăn thịt nướng, lại cãi nhau với Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên thật sự rất vui, nhìn dáng vẻ tức hồng hộc của anh ta, thật sự rất thú vị.
Giang Thần Hy gọi điện thoại xong, bọn họ mỗi người một câu tranh nhau nói, đương nhiên Tô Lê cũng không đem chuyện lúc nãy bị tàn lửa vướn vào vạt váy nói cho Giang Thần Hy biết, một chuyện cỏn con như vậy, cũng không cần thiết.
Buổi tối lúc tắm ra, cô khẽ lau khô tóc, Giang Thần Hy nhìn thấy cô đi ra liền tắt điện thoại nói: “ Tôi giúp em sấy tóc.”
Tô Lê ngồi xuống, anh giúp cô lau tóc rồi nói: “ Tối nay ngủ sớm, sáng mai dậy sớm một chút.”
“ Làm gì cơ?” Tô Lê đang thoa kem dưỡng.
Giang Thần Hy cười rồi nói: “ Đông Sơn, ngắm bình minh, hoàng hôn rất đẹp, tôi vừa cho người chuẩn bị cho chúng ta ít đồ dã ngoại, sáng mai xuất phát.”
Tô Lê không thích nhất là không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, cái gì mà xem bình minh cơ chứ, muốn nói, chuyện nhàm chán như vậy muốn đi thì anh tự đi, có điều cô nhìn Giang Thần Hy, anh đầy thích thú đưa cô đến đây, chắc là muốn tạo một chút lãng mạn đây mà, tuy rằng cô không cảm thấy rằng, rốt cuộc là lãng mạn ở chỗ nào? Cô khẽ cười, khẽ thở dài, có lẽ cô quá không có cảm xúc.
Nghĩ đến trước đây yêu Diệp Minh, cô luôn cảm thấy những chuyện Diệp Minh làm đều vô cùng nhàm chán, không có chút thú vị nào.
Diệp Minh cứ bảo cô không giống phụ nữ chút nào. Vì thế, anh ta mới ra ngoài tìm một người phụ nữ thật giống phụ nữ?
Có điều lúc đó vừa mới quen biết Phương Nghiên, cũng thấy một dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của một thiên kim tiểu thư, đáng tiếc, loại phụ nữ như vậy quá biết cách giả vờ.
Vừa chỉ ngủ được một lúc, ba giờ sáng cô bị Giang Thần Hy gọi dậy.
Tô Lê cũng không phải chưa dậy vào giờ này bao giờ, khẽ định thần, làm vệ sinh cá nhân xong liền đem theo bánh sandwich đã chuẩn bị sẵn để ăn dọc đường.
Lục Tử Thần đứng trên sân thượng phòng anh ta, cúi nhìn chiếc xe dưới lầu đang dần dần rời đi.
Lúc này, trời vẫn một màu đen.
Anh ta một mình đứng ở đó, châm một điều thuốc, trầm ngâm không nói gì.
“ Bọn họ đã đi rồi, anh nhìn cũng không có tác dụng gì.” Giang Tiểu Ngữ cũng khập khiễng đi ra sân thượng.
Tháng 6 ở nơi đây, vẫn còn chút lành lạnh.
Cô khẽ cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Một thời gian trước, em bảo anh đưa em đến đây vài ngày, anh nói anh rất bận, không có thời gian, hôm qua em nói Tô Lê cũng đến đây, kết quả anh liền chạy đến, thật nực cười, anh nghe cái tên Tô Lê này, liền lập tức đến đây, không phải trợ lý của anh còn nói, anh phải đi công tác sao?” Nói rồi cô ngừng một lúc rồi nhìn Lục Tử Thần,: “ Tử Thần, có phải anh thích Tô Lê rồi không? Từ nhỏ em đã quen biết anh, em chưa từng thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn một người phụ nữ cả, vừa nãy, cô ta bị tàn lửa bắn trúng, anh đã lo lắng đến như vậy, anh nói đi, anh nói cho em biết, có phải anh đã yêu Tô Lê đó rồi không?”
Lục Thử Thần rít một hơi thuốc,khói thuốc làm cho nheo mắt, anh chau mày rồi nói: “ em nghĩ nhiều rồi.” Nói rồi anh cầm chiếc khoác vest lên chuẩn bị rời đi.
“ Anh đi đâu?” Giang Tiểu Ngữ nhìn thấy kinh ngạc, lập tức đuổi theo: “Tử Thần, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em nhiều hơn, từ lúc em bị thương đến giờ, anh đã đến thăm em được bao nhiêu lần? em là vợ sắp cưới của anh cơ mà, nhưng sao em lại cảm thấy, em chỉ giống như một người bạn bình thường không hơn không kém. Hay là anh đã sớm có ý định hủy hôn với em rồi?”
Lục Tử Thần điềm đạm nói: “ Giang Tiểu Ngữ, em nên bỏ cái bộ dạng đáng thương đó của em đi, lẽ nào em không cảm thấy ngay đến cả Giang Thần Hy người trước giờ vẫn luôn yêu thương chịu đựng em cũng không thể nào chịu nổi rồi sao?”
Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, bờ môi khẽ run lên, lúc này không biết nên nói gì mới phải, chỉ biết đứng đó rơi nước mắt, khẽ cười rồi nói: “ Tô Lê, là Tô Lê chứ gì? Anh cảm thấy em không bì được với cô ta đúng không? Vậy anh đi mà theo đuổi cô ta đi, dù sao Thần Hy đối với cô ta cũng không phải thật lòng, à, anh cũng biết căn nhà này là chị em thiết kế, mội thất trong này đều là chị em bố trí. Nếu như em đoán không lầm thì bọn họ đã rời đi rồi, lên đỉnh núi ngắm bình minh, anh đại khái cũng không biết, đây đều là những chuyện trước đây Thần Hy và chị em thường làm, anh đi nói với Tô Lê, em nghĩ cô ta sẽ rất cảm kích anh đấy.”
Lục Tử Thần vẻ mặt đầy u ám nhìn cô ta, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ nếu em không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”
Nói rồi, điện thoại anh reo lên, là trợ lý, anh bắt máy: “ Được, hai tiếng sau gặp nhau ở sân bay, tôi sẽ cố đến kịp.”
Nói rồi quay lưng rời đi.
“ Tử Thần, Tử Thần!” Giang Tiểu Ngữ đuổi theo, nhưng một chân của cô dù sao cũng là gỉ, chưa kịp thời thích ứng, đi được vài ba bước liền ngã nhào ra đất, nhưng Lục Tử Thần không hề để tâm đến cô ta.
Cô ta không khóc ầm lên, mà nghiến chặt răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng lực đấm mạnh xuống đất, nghiến răng: “ Tô Lê, đều tại cô, là cô, là cô hại tôi ra nông nổi này, tôi nhất định sẽ khiến cô nếm trãi mùi vị sống không bằng chết…”
Đường quốc lộ ở trong núi buổi sáng thật yên tĩnh.
Tô Lê ngáp một cái, ăn một mẫu sandwich rồi nói: “ đi ngắm bình minh như thế này,… học ở đâu ra vậy?”
Giang Thần Hy cười rồi điềm đạm đáp: “ Trong phim, tôi không được chu đáo như Cảnh Niên, vốn dĩ muốn đến đông sơ chỉ hai người, kết quả lại đến nhiều người như thế, nên muốn lên đỉnh muốn một ngày.”
Tô Lê đưa miếng sandwich cho anh, anh cũng cắn một miếng.
Tô Lê điềm đạm nói: “ Giang Tiểu Ngữ không phải tự nhiên mà đến đấy chứ?”
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng rồi nói “ Tôi gọi điện cho dì Trương, nói cô ấy có tìm tôi, là dì ấy nói cho Tiểu Ngữ chúng ta tới Đông Sơn, nên cô ấy cũng theo đến.”
Tô Lê cười rồi đáp: “ Vậy Giang thiếu gia cảm thấy, cô em cái này của anh trong bình hồ lô của cô ta là bán thuốc gì?”
Giang Thần Hy chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Chuyện này chúng ta trở về rồi bàn sau, tôi không muốn thế giới của hai người chúng ta bị người thứ ba phá hoại.”
Tô Lê cắn một miếng sandwich rồi “ Ừ” một tiếng.
Ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, thành phố xa xa, bầu trời càng lúc càng sáng.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Tô Lê dậy sớm như vậy đi vùng núi quay phim, nhưng trước đây cô không hề thích thú để ngắm phong cảnh như vậy, căn bản là ngủ hoặc là học lời thoại.
Hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời thanh khiết, nói thật ra, đây là lần đầu tiên cô thức dậy sớm như vậy, ngước đầu nhìn bầu trời.
Hướng nhìn xa xa, bầu trời bên kia còn có một chút trắng trắng đỏ đỏ, giao thoa giữa trời đêm, có một cảm giác rất khác.
Chiếc xe đi trên đường đã tầm 1 tiếng đồng hồ mới tới được đỉnh núi.
Giang Thần Hy thắp chiếc đèn dã ngoại, nhóm thêm một đống lửa.
Tô Lê dựa vào thành xe, khoanh tay trước ngực,nhìn dánh vẻ bận rộn của Giang Thần Hy, cười rồi nói: “ Xem dáng vẻ thì mấy chuyện này đã làm qua không ít rồi.”
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh, anh đã dựng xong lều một cách thành thạo.
“ Không phải có nhà trong xe sao, cần gì phải dựng lều?” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy khẽ cười rồi nói: “ Đi dã ngoại mà không dựng lều cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.”
Tô Lê cũng không còn lời nào để nói.
Tuy rằng nhà trong xe có máy phát điện mô hình nhỏ, có đèn, nhưng so với cái lều này,Tô Lê càng thích đống lửa đó hơn.
Giang Thần Hy nhìn cô, ngón tay khẽ vuốt nhẹ má cô, anh khẽ cười rồi nói: “ Được rồi, nói chung không có ai đến quấy rầy chúng ta nữa rồi.”
Tô Lê nhịn không nổi cười phá lên: “ Chỉ có hai người chúng ta, hôm nay sẽ làm những gì?”
Giang Thần Hy nhìn cô do dự một chút rồi nói: “ Hôm qua trông em có vẻ không vui, tôi muốn dỗ cho em vui.”
“ Đâu có, em rất vui cơ mà.” Tô Lê đáp.
Giang Thần Hy thở dài, ánh mắt trùng xuống rồi nói: “ Tiểu Ngữ,…. Có nói với em việc liên quan đến căn biệt thự?”
Tô Lê ngẩn đầu nhìn anh, khẽ chau mày rồi “ Ừ” một tiếng.