Tô Lê nhìn cậu, không kiềm được, ánh mắt trùng xuống khẽ cười nói: “ Trần Miễn, việc đến nước này, mình cũng không làm được gì, càng không thay đổi được gì, mình chỉ hi vọng cậu chỉ đơn thuần là nhận thân thích, cậu rốt cuộc là con cháu nhà họ Giang, cậu có nghĩa vụ quay về, thậm chí đây là trách nhiệm của cậu, cậu có trách nhiệm hiếu kính với tổ phụ, nhưng nếu cậu có mục đích khác, mình hy vọng cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi làm, mình không hy vọng cậu trở thành vật hy sinh, bị vòng xoay danh lợi làm cho mờ mắt. Cậu thuộc về đường đua ngoài kia, chứ không phải thuộc về thương trường đầy rẫy cạm bẫy như thế này. Mình hy vọng cậu không bao giờ quên những lời cậu đã nói với mình, mình hy vọng, cậu sống thật tốt.”
Trần Miễn trầm ngâm nhìn cô, định nói gì đó nhưng dường như bị nghẹn nơi cổ họng, đột nhiên không biết nói gì.
Tô Lê đứng dậy, đi thẳng vào biệt thự.
Trở vào phòng, Giang Thần Hy đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trên tay mân mê ly hồng trà, đại khái trong trà có bỏ một ít chanh được cắt lát, vì vậy có thể ngửi được mùi thơm dễ chịu của chanh.
Tô Lê cũng đang cảm lạnh vì vậy ngửi thấy mùi này, mũi của cô thật sự rất dễ chịu, thông thoáng.
“ Anh đang uống gì thế? Mùi thơm thật dễ chịu.” Tô Lê đi đến, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, cô vịn tay anh, kiểng chân xem bên trong ly hồng trà đó có gì.
Giang Thần Hy nhìn cô cười rồi nói: “ muốn uống ư?”
Tô Lê đưa mắt nhìn anh “ Ừ” một tiếng, cô bị nghẹt mũi.
Có thể nhìn ra, cô cảm lạnh cũng khá nghiêm trọng.
Giang Thần Hy đưa ly hồng trà đến trước miệng cô cười nói: “ Uống đi, là pha cho em đấy.”
Tô Lê ngước nhìn anh, rồi bưng ly trà uống một ngụm.
Vị chát chát của hồng trà hòa quyện với mùi vị của chanh, vị chua chua chát chát khiến Tô Lê khẽ chau mày.
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng cười, tiện tay đặt cái ly xuống, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ chặt cổ cô, cúi người hôn lên môi cô….
Giang Thần Hy cũng uống qua ly trà đó, mùi chanh cũng khẽ phảng phất trong khoan miệng của đối phương.
Tô Lê bị anh ấn vào tường, không thể cứ động được.
Lúc vào Tô Lê không hề đóng cửa.
Cậu ta chết lặng đứng ở cửa, nhìn hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt xem như trong căn phòng không có một ai, khẽ chau mày, sau đó cậu hướng về phía phòng mình rảo bước.
Nhà họ Giang đông người, còn được dịp Tết đến, mọi người đều tập trung đông đủ, chỉ có Giang Tiểu Ngữ vẫn đang ở bệnh viện dưỡng thương.
Có điều nhà họ Giang cũng không hề quan tâm cô ta có tồn tại hay không.
Bữa tối xem ra mọi người đều tập hợp, tất cả đều có mặt, dù gì thì lão gia cũng mở lời, vì vậy ai cũng không dám không đến.
Hai ngày bị kìm nén ở nhà họ Giang, nhà họ Giang có tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Là lão gia đặc biệt tổ chức cho Trần Miễn, ông ta giống như hận không thể cho cả thế giới đều biết, ông vẫn còn một người cháu trai.
Tô lê ở bữa tiệc cũng không có phô trương gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Trần Miễn đang ngồi bên cạnh lão gia, cứ uống hết ly rượu này đến ly khác.
Cô thở dài bất lực, quả thật cô nhận ra rằng cậu ấy rất miễn cưỡng.
Uống vài ly, Tô Lê đi ra ngoài hít thở không khí, vừa hay nhìn thấy Trần Miễn một mình đứng dựa vào cây trụ bên ngoài, trong tay cầm bình rượu đã uống hết một nữa.
Tô Lê đi thẳng đi về Trần Miễn, giật lấy bình rượu trong tay cậu ta, có chút giận dữ nhìn cậu ta nói: “Trần Miễn, cậu đang làm gì vậy! Mượn rượu giải sầu hay là sao đây?”
Trần Miễn nhìn cô, bất giác cười lớn hỏi: “Cậu thật sự đã yêu anh ta rồi sao?”
“Cậu nói bậy bạ gì vậy?” Tô Lê cau mày nhìn Trần Miễn nói.
Trần Miễn lắc đầu, dường như đang phủ định lời cô, điềm nhiên nói: “Cậu vốn dĩ là chẳng muốn rời xa anh ta, cho nên cậu đang tìm mọi lý do để biện minh.”
Tô Lê nhìn Trần Miễn có vẻ say rồi, nhẹ giọng nói: “Trần Miễn, hay là mình cứ xem như là cậu đang xem thường mình, nhưng sự thật đang rành rành trước mắt như vậy. Nếu như ba năm trước không có Giang Thần Hy, thì bây giờ mình biết rằng mình ở trong tình cảnh nào, chẳng phải vậy sao? Mình cũng từng nói, đây đều là do mình chọn lựa, việc của mình. Mình không cần cậu phải vì mình mà làm thêm bất cứ chuyện nào nữa, mình sẽ trả không nỗi, cậu không hiểu hay sao? Mình không muốn nợ bất cứ ai, mình chỉ hy vọng mình không hổ thẹn với lòng, nhưng cậu làm như vậy thì mình phải làm sao để đền đáp cậu đây? Trần Miễn, mình nói cho cậu biết, cậu muốn mình làm sao thì mới trả được hết hả?!”
Trần Miễn sững người nhìn cô, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng.
“Trả?” Trần Miễn cướp lời cô, cười khổ, “Cậu nói là cậu muốn trả?”
Tô Lê nhìn cậu, cổ họng cứ nghẹn đắng, cô cũng chẳng nói nữa, chỉ nhìn về phía người đàn ông đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
“Bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn tại sao lại chạy ra đây?” Giang Thần Hy không biết từ lúc nào từ bên trong đi ra, đi thẳng về phía Tô Lê.
Anh nhìn cô rồi nhìn Trần Miễn đứng ở bên cạnh.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng mình, dường như mang theo vài phần quan tâm khá giả tạo, khiến cho cô cảm thấy chỉ có thể cười trừ đáp trả.
Nhưng đột nhiên, Trần Miễn đi về phía trước một bước, một mạch kéo Tô Lê về phía anh, sau đó tức giận đấm vào mặt Giang Thần Hy một cú thật đau.
Trần Miễn nghiến răng nói: “Giang Thần Hy, Mẹ kiếp, anh bớt giả bộ đi, anh muốn diễn cho ai xem! Anh có tư cách gì mà làm chồng của Tô Lê! Anh đối xử với cô ấy như thế nào, anh nghĩ tôi không biết sao, anh cần Tô Lê vì mục đích gì hả!”
Giang Thần Hy bởi vì đột nhiên bị ăn một cú đấm, chẳng chút phòng bị nào, quỵ gối dựa một bên, lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
Tô Lê bị kéo về một bên, cũng chẳng muốn tiến lên để ngăn bọn họ, càng chẳng mở miệng khuyên can gì.
Bởi vì cô biết, chẳng có tác dụng gì cả.
Cô chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn bọn họ.
Giang Thần Hy đương nhiên cũng chẳng phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu, cũng chẳng thể chịu một đấm oan ức được, bèn tiến lên trở tay đấm Trần Miễn lại một cú, “Tôi cảnh cáo cậu, Tô Lê là vợ của tôi, chuyện của chúng tôi không cần cậu phải nhúng tay vào.”
Trần Miễn cắn chặt răng, hai mắt anh đỏ rực, một mạch nắm lấy cổ áo Giang Thần Hy nghiến răng nói: “Không có tư cách ư! Giang Thần Hy, anh có tư cách gì để làm chồng cô ấy, anh có xem cô ấy là vợ hay chưa hả? Lúc cô ấy sảy thai thì anh ở đâu hả?! Anh có tư cách gì hả?”
Giang Thần Hy nghe xong, sựng người trong chốc lát, mới ý thức được nhìn về phía Tô Lê từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh.
Cũng chỉ ngay khoảnh khắc đó, trong ánh mắt bình tĩnh của cô lúc ấy lóe lên một tia gì đó.
“Đủ rồi, đánh đủ chưa hả?” Tô Lê điềm nhiêm mở miệng, “Nếu như các người cảm thấy không đủ thì tôi gọi hết các khách mời bên trong ra xem thử các anh gây sự như thế nào?”
Trần Miễn dần dần bình tĩnh trở lại, đột nhiên anh nhận thức được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Tô Lê.
Tô Lê nhìn Trần Miễn, chẳng nói gì, cô bình tĩnh bước đến, nhìn hai người họ rồi nói: “Tôi đi vào trong trước, bên ngoài có chút lạnh.” Nói xong, Cô đi về hướng nhà……..
Cả buổi tối này, Giang Thần Hy chẳng nói gì cả, cũng chẳng hỏi lời nào, anh yên lặng dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Tô Lê đang ngủ say, sau đó im lặng nằm xuống, nhưng…….cả đêm anh không ngủ.
…………….
Sau bữa trưa ngày hôm sau, Giang Thần Hy và Tô Lê dự tính sẽ về.
Lão gia cũng chẳng giữ hai người ở lại, đồng ý một tiếng rồi đi lên lầu, nghe nói là Trần Miễn đang chơi cờ cùng ông.
Trên đường, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đang lái xe bên cạnh, cười nói: “Giang Thần Hy, em cảm thấy anh dường như bị nhà họ Giang gạt bỏ ra bên ngoài vậy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó bất giác cười lớn, rồi nói: “Vậy sao?”
Anh trả lời cô một cách lạnh nhạt, dường như đang tự hỏi, vừa giống như thuận miệng đáp lại cô mà thôi.
Tô Lê cười cười nói: “Mặc dù, anh là người thừa kế của nhà họ Giang, nhưng em lại cảm thấy lão gia chẳng xem trọng anh chút nào.”
Không phải là nghi vấn mà là khẳng định.
Giang Thần Hy cười, ánh mắt khẽ lướt qua nhìn Tô Lê điềm đạm nói: “ Vậy em nói xem nào, em nhìn ra được những gì.”
Tô Lê nhìn anh cười rồi đáp: “ Bác trai thì không làm gì nhưng bác gái thì lại không rãnh rỗi chút nào, bà ấy là một người khéo léo, bà ấy muốn có một chỗ đứng trong Giang gia, chỉ e là chỉ có thể hy vọng vào đứa con trai đó thôi, tuy rằng em thấy anh ta bộ mặt đầy nham hiểm, ác độc, tâm địa giấu rất nhiều mưu mô, có điều em nghĩ Giang thiếu gia cũng không quá để tâm tới anh ta” nói rồi cô trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “ Còn về phần ông nội anh, là người tinh mắt chỉ nhìn sơ qua ông ấy trong đầu đang tính toán những gì, tuy rằng em không hiểu vì sao ông ta lại cảm thấy Trần Miễn càng thích hợp hơn để làm người thừa kế của Giang gia, sau đó là anh, vị trí của anh trong Giang gia…..”
Tô Lê nói rồi bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười rồi đáp: “ Tiếp tục nói.”
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Nhiêu đây thôi.”
Giang Thần Hy nghe xong khẽ cười, rồi nói: “ Tôi là một đứa con riêng, để có được vị trí này cũng đã dùng thủ đoạn không tốt đẹp gì, hơn nữa anh cùng cha khác mẹ của tôi cũng bị tôi hại chết, người duy nhất mà lão gia gửi gắm hy vọng, vì vậy em nghĩ rằng, ông ta cam tâm tình nguyện đem cái tập đoàn Giang Thị này giao cho tôi?”
Tô Lê nhìn anh, anh nói ra những điều này, giống như đang nói về những chuyện chẳng có liên quan gì đến mình.
Những chuyện này, ngoài kia cũng đã đồn đoán không những ngày một ngày hai rồi.
Giang gia tốt xấu gì cũng có tiếng tăm ở đất Yến Thành này, Vì vậy chuyện này trở thành đề tài để đám người bên ngoài kia bàn tán, thêm mắm thêm muối là chuyện đương nhiên.
Tô Lê ít nhiều cũng đã nghe qua, nhưng cô không có hứng thú như người khác, cô tự mình tìm chứng cứ để làm rõ những suy đoán của mình.
Tô Lê nghe xong chỉ khẽ cười rồi nói: “ Hại chết…..anh cho người giết anh của anh sao?”
Giang Thần Hy cười lạnh nhạt, cũng không biết anh thật sự đang cười hay không, lại hiện rõ vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Tại sao lại không nói với tôi?”