Có điều Giang Thần Hy cảm thấy dù là lí do nào thì cũng giống nhau, cô bé xấu xa này tuyệt đối sẽ không để bạn thân phải chịu thiệt đâu.
Việc đến Giang gia hôm nay cùng không phải là cô can tâm tình nguyện, lạ cộng them trò đùa bỡn cợt vừa rồi của Giang Hạo Đông đã chọc tức Tô Lê, vì vậy Tô Lê mới không chút do dự phơi bày chuyện này ra trước mắt mọi người.
Có điều sắc mặt của Giang phu nhân tốt vô cùng, Tô Lê đương nhiên là cũng nhìn ra, có điều cô dựa vào trong lòng Giang Thần Hy, hoàn toàn không quan tâm tới vẻ mặt của những người xung quanh.
Người dì ở bên cạnh vốn dĩ luôn cảm thấy bất mãn với vị Giang phu nhân này, cho nên luôn mượn cớ thị uy với Giang phu nhân.
“Đại tẩu, chị cũng đừng lấy làm không vui nhé, tôi thấy Tô Lê nói cũng rất đúng, Hạo Đông hiện giờ mới được tạm tha, chị xem đã mấy ngày nay đều ra ngoài chơi bời thì còn ra cái thể thống gì nữa, đại tẩu cũng phải quản lí và giáo dục cho tốt, không dễ gì mới được ra ngoài, nếu như lại phải vào tù thì thật không hay chút nào.”
Giang phu nhân nghiến răng nhìn cô ta, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta vào trong bụng.
Người dì này không sinh được con trai, chỉ có hai cô con gái, vả lạ cô con gái cả cũng chỉ gả cho một gia đình bình thường, chứ cũng không phải gả cho một hào môn gia tộc nào, còn con gái út thì vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cho nên cũng không vội, bố của Giang Thần Hy dù sao cũng có hai người con trai, vả lại Giang Thần Hy cũng thực sự có năng lực, trước giờ luôn điều hành tập đoàn Giang Thị rất tốt.
“Được rồi!” Giang lão gia bước từ trên lầu xuống nghe thấy tiếng cãi nhau bên này, rõ ràng là không vui: “Hai người bớt nói lại vài câu, chưa gì đã ồn ào.”
Bởi vì nhìn thấy lão gia, ai cũng không dám ăn nói lung tung nữa, vội vã đứng dậy tới bên lão gia hỏi thăm ông.
Lúc này, quản gia bước tới, nói một cách cung kính: “Đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, có thể xuất phát được rồi.”
Lão gia gật đầu ừ một tiếng rồi bước ra phía bên ngoài……
Tô Lê ngồi lên xe của Giang Thần Hy, cô thu tầm mắt hướng về phía Giang Thần Hy cười nói: “Đúng là làm cho người ta bất ngờ, hôm nay còn có thể gặp được tam thiếu gia của Giang gia.”
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Tránh xa cậu ta một chút, đối với em không có gì tốt đâu.”
Tô Lê thu lại tầm mắt cười nói: “HÌnh như tâm trạng của Giang thiếu hôm nay không tốt, là do quan hệ của em trai anh sao, vả lại xem ra Giang thiếu hình như còn có khúc mắc gì đối với anh ta? GIang Hạo Đông lại nhắc đến Lạc Nhan, lẽ nào là có liên quan đến Lạc Nhan?”
Giang Thần Hy không trả lời cô.
Tô Lê nhìn anh, nheo mắt lại cười nói: “Vậy là đúng rồi.”
Trước giờ xe của Giang Thần Hy vẫn đi ở phía sau xe của Giang lão gia. Im lặng một lúc rồi anh lạnh nhạt nói: “Năm đó Giang Hạo Đông vì lấy thuốc mưu hại Lạc Nhan mà khiến cho cô tái phát bệnh tim, suýt nữa đã chết trong tay của cậu ta.”
Tô Lê nhìn anh, anh bình tĩnh nói, dường như chuyện mà anh đang nói không liên quan gì tới anh.
Giang Thần Hy dường như nhận ra cô đang nhìn anh, anh ngẩng đầu liếc nhìn Tô Lê một cái rồi nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Tô Lê cười híp mặt lại nói: “Anh chưa từng nghe nói sao, nếu như quá kìm nén tình cảm của mình thì rất dễ đoản mệnh.”
Giang Thần Hy nghe xong cười khỉnh một tiếng nói: “Sao tôi lại nghe nói quá kìm nén dục vọng của mình thì mới không sống được lâu chứ?”
Tô Lê nhìn anh, hơi lặng người đi, sau đó híp mắt lại bật cười thành tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tâm tình bỡn cợt với anh.
Bọn họ đi đến nghĩa địa của Giang gia, thắp cho tổ tiên nhà họ Giang một nén hương rồi mới về, Tô Lê nép vào lòng Giang Thần Hy để tránh gió, bên đó quả thực rất lạnh.
Trở về Giang gia ăn một bữa cơm rồi mới rời đi, rõ ràng là ngay cả Giang Thần Hy cũng không thích ở lại.
Trên đường về, Tô Lê nhìn thấy đèn xanh trước mặt liền lạnh nhạt nói: “Rẽ trái ở phía trước Giang thiếu đừng quên nha, cảm ơn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói gì, cuối cùng dừng xe ở bên dưới chung cư của Tô Lê.
Phía bên ngoài căn hộ của Tô Lê có đèn đường,tuy chỉ là một tiểu khu nhưng vì giao thông thuận lợi nên cũng có rất nhiều người tới đây ở.
Tô Lê bảo anh dừng xe ở dọc đường là được, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, những chiếc xe lạ thông thường cũng không được vào trong.
Đợi chiếc xe từ từ dừng lại, lúc Tô Lê định cầm túi xách bước ra thì Giang Thần Hy đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một tay đặt sau gáy cô, đồng thời, chỉ một lúc anh đã cởi được dây an toàn của cô ra, tiến lại gần rồi cúi đầu hôn lên môi cô…
Nụ hôn của Giang Thần Hy rất bá đạo, khiến cho người khác không thể trốn tránh, cho tới khi hô hấp của hai người họ trở nên bất ổn, anh mới chịu buông cô ra.
Tô Lê chau mày lại nói: “Giang Thần Hy, thả em ra.”
Giang Thần Hy thở dài một tiếng, rồi dụi đầu vào gáy của cô, nói nhỏ bên cạnh tai của cô: “Em đã không chịu cùng tôi quay về, lại còn cho trợ lí tới đây ở cùng em, là cố ý làm cho tôi không còn cơ hội, không phải sao? Vậy thì tôi chỉ có thể ở trên xe mà thôi.”
“Đừng!” Tô Lê nghe xong liền trở nên vội vàng: “Không được, trên xe không sạch sẽ! Giang Thần Hy, anh không thể đối xử với em như vậy.”
Giang Thần Hy hơi nhếch mép nói: “Vậy thì nơi sạch sẽ em cũng không chịu cùng tôi, đồ xấu xa này, em là cố ý hay sao, hả?”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi rồi hơi mỉm cười nói: “Giang thiếu, chắc anh không muốn sáng ngày mai trên khắp các đầu báo giải trí là tin tức Giang thiếu không nhẫn nhịn nổi, ở trên đường diễn cảnh xe chấn đấy chứ?”
Giang Thần Hy ngược lại hoàn toàn không quan tâm, cười khỉnh một tiếng, rồi trầm giọng nói: “Chúng ta là vợ chồng, không phải làm gì cũng hợp pháp sao hả?”
Tô Lê nhìn anh, hơi nhếch mép, giảo hoạt nói: “Em không phải là đang nghĩ cho danh tiếng của Giang thiếu sao.”
Giang Thần Hy nhìn cô hoàn toàn không quan tâm nói: “Danh tiếng của Giang Thần Hy tôi không phải sớm đã bị cô hồ li nhỏ như em hủy hoại rồi sao?”
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Tô Lê hiện lên một ý cười nhàn nhạt, rồi làm ra vẻ vô tội nói: “Giang thiếu, ban đầu là anh nói không sợ phiền phức, lẽ nào giờ lại muốn tính sổ với em rồi sao? Mới có mấy tháng thôi mà.”
Giang Thần Hy nhìn cô, híp mắt lại nói: “Em cũng biết là chúng ta mới kết hôn chưa được bao lâu sao?”
Tô Lê nhìn anh, im lặng không nói gì, có điều ánh mắt của cô hướng tới nơi mà tay cô có thể với đến, khẽ nhếch môi, sau đó vào lúc Giang Thần Hy không có chút phòng bị gì cả liền đưa tay ra ấn vào còi xe, ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tô Lê nháy mắt với anh, mang theo chút đắc ý.
Tuy rằng bên ngoài rất lạnh, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, người đi bộ trên đường vẫn còn rất đông.
Ánh mắt của Giang Thần Hy trầm xuống, thực ra muốn làm gì đó ở đây thì quả thực khó mà thực hiện được, anh cũng không định làm gì, chỉ là muốn dọa cô một chút.
Có điều đồ xấu xa này không để tâm chút nào, lại cố ý bày trò trêu anh.
Buông Tô Lê ra, Tô Lê liền âm thầm chỉnh lại quần áo bị Giang Thần Hy làm xộc xệch.
Cô cười nói: “Cảm ơn Giang thiếu đã đưa em về.” Nhưng trước khi xuống xe, Tô Lê quay đầu lại liếc nhìn Giang Thần Hy một cái, lạnh nhạt cười nói: “Bất luận thế nào, cũng phải cảm ơn Giang thiếu không so đo với em. Thực ra Giang thiếu à, cho dù chúng ta li hôn cũng không cần phải công khai cho mọi người biết, em không để ý chuyện này. Nếu như Giang thiếu không tìm được người phù hợp làm Giang phu nhân, thì em cũng có thể giúp đỡ anh, giống như tình huống ngày hôm nay vậy, em biết, nếu không đi với anh, thì sẽ mang lại phiền phức cho anh, em từng nói sẽ không mang lại phiền phức cho anh, em cũng không có hận thù gì với anh mà ngược lại em rất cảm kích anh. Cho nên Giang thiếu, em làm như vậy đã đủ để anh kí tên rồi chứ?”
Thực ra cô cũng chưa từng nghĩ tới sau khi li hôn với Giang Thần Hy thì sẽ lại kết hôn, vì vậy cô không để ý tới cái danh phu nhân của Giang Thần Hy. Vì vậy cô lùi lại một bước, hy vọng Giang Thần Hy có thể kí vào đơn li hôn.
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi chau mày lại, trầm mặc không nói.
Tô Lê nhìn anh cười, sau đó liền mở cửa xe bước xuống.
Cô giữ chặt lấy áo khoác trên người, lê đôi dày cao gót vội vàng bước vào trong tiểu khu.
Về tới nhà, Tô Lê vừa mở cửa vừa hét một tiếng vào bên trong.
Ai ngờ cô vừa mở miệng ra thì Tô Lê từ phía sau bước vào.
“Trần Miễn?” Tô Lê nhìn anh lặng người đi trong giây lát.
Sắc mặt của Trần Miễn rất khó coi.
Tô Lê nhìn anh, làm như không có chuyện gì nói: “Trần Miễn, anh đứng đơ người ở đây làm gì chứ, bên ngoài lạnh lắm, màu vào đi.”
Hoa Hoa mang theo gang tay chạy từ trong nhà bếp ra: “Chị Tô Lê.”
Tô Lê cười nói: “Ăn cơm chưa? Chưa làm thì để vị đầu bếp này làm cho, đồ ăn anh ấy làm rất ngon.”
Hoa Hoa kéo Tô Lê lại nói: “Anh ấy đã tới đây một ngày rồi, vừa nãy anh ấy nấu cho em một bát mì.”
Tô Lê ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Trần Miễn, hít thở sâu một hơi cười nói: “Sao vậy? Làm gì mà nhìn em như vậy?”
Hoa Hoa nhỏ tiếng nói với Tô Lê: “Chị Tô Lê, em buộc miệng chị đi cùng ông chủ tới Giang gia ăn cơm, sau đó anh ấy liền đợi mãi ở đây tới giờ.”
Tô Lê hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Miễn.
Trần Miễn im lặng một lúc rồi nói: “Em và Giang Thần Hy căn bản chưa hề li hôn? Vừa nãy anh còn nhìn thấy hai người ở trong xe…”
Tô Lê than nhẹ một tiếng híp mắt lại cười nói: “Chuyện li hôn gặp phải một chút phiền phức, nói chung vẫn cần có một chút thời gian, yên tâm, tự em sẽ xử lí tốt chuyện này. Không sao đâu.”
Trần Miễn lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Là vì vai diễn cuả em đúng không?”
Tô Lê chau mày, nhìn Hoa Hoa, Hoa Hoa thấy vậy liền xua tay nói: “Không phải em, em không nói gì cả.”
“Không phải là trợ lí của em!” Trần Miễn trầm giọng nói: “Là Vương Nhã Tịnh, là cô ấy nói với tôi.”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Sau này anh tiếp xúc với người phụ nữ đó ít một chút, lòng dạ cô ta vô cùng thâm độc.”
Trần Miễn nghiến răng nói với cô: “Em tưởng rằng anh muốn sao? Chuyện của em anh chỉ có dùng cách này thì mới biết được. Em vì vai diễn của mình mà lại có thể hạ thấp bản thân như vậy? Anh ta đối xử với em như thế nào, em muốn chà đạp bản thân mình tới khi nào thì mới bằng lòng đây?”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi, lạnh nhạt cười nói: “Nhưng nếu như không thuận theo anh ta, vậy thì em sẽ mất tất cả, đây cũng chính là sự thật không phải sao?”