Giang Thần Hy ngồi dựa trên ghế sofa, anh nới lỏng cà vạt ra, sau đó ngả người ra sau.
Tối nay anh uống hơi nhiều, có chút choáng váng, nhưng anh vẫn chưa say.
“Thần Hy, em đã nhờ người mang lên một ly sữa để anh giải rượu rồi đây.” Kiều Vy dịu dàng nói.
Giang Thần Hy không có đưa tay ra nhận ly sữa cô đưa, trong đáy mắt anh xẹt qua chút u ám, anh trầm giọng hỏi: “Cô đã đi tìm với Tiểu Ngữ?”
Kiều Vy nhìn anh, hít một hơi thật sâu, bỏ ly sữa xuống bàn rồi nói: “Đúng vậy, em có nghe nói cô ấy nằm viện nên có đến thăm.”
“Phải vậy không? Lẽ nào cô lại tốt bụng như vậy sao?” Đáy mắt Giang Thần Hy có chút ý cười, nhưng ý cười đó cực kỳ sắc lạnh, không đem theo bất kỳ một chút hơi ấm nào cả.
Kiều Vy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thần Hy,mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Tiểu Ngữ anh liền giống như một con nhím vậy, lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Em và Tiểu Ngữ lớn lên cùng với nhau, lẽ nào em biết cô ấy nằm viện mà không thể đến thăm được hay sao?”
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Cô thăm bệnh là giả, cô muốn lợi dụng cô ấy khuyên tôi đừng kết hôn mới là thật.”
“Lẽ nào em làm sai sao?” Kiều Vy giống như đang nhịn cơn tức trong lòng, cô nói: “Ít nhất thì mục đích của em và Tiểu Ngữ đều giống nhau, bọn em đều không hy vọng anh cùng người đàn bà đó kết hôn. Em hy vọng rằng anh có thể nghe lời khuyên của Tiểu Ngữ, không phải anh luôn nói cô ấy là người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này hay sao?”
“Kiều Vy, tôi muốn sống cùng với ai không cần cô phải can thiệp.”
Kiều Vy nhìn anh, nắm chặt nắm tay, “Đó không phải là can thiệp đó là do em quan tâm anh. Cái cô Tô Lê đó không biết đã lên giường cùng biết bao nhiêu người rồi, nói dễ nghe một chút thì cô ta là một ngôi sao, nói khó nghe một chút cô ta chính là kỹ nữ. Anh đường đường là người thừa kế của Giang gia, ấy vậy mà lại cùng loại người nhơ nhuốc như cô ta kết hôn, anh muốn vũ nhục em hau là muốn vũ nhục Giang gia, hay là muốn vũ nhục Kiều gia?”
Ánh mắt Giang Thần Hy nhìn Kiều Vy mang theo tia lạnh thấu xương, anh lên tiếng: “Kiều Vy, cô nghe rõ cho tôi, Tô Lê là người phụ nữ của Giang Thần Hy tôi, tôi muốn cùng cô ấy kết hôn, không ai có thể ngăn cản được.”
Kiều Vy nghiến chặt răng, lạnh nhạt nói: “Giang Thần Hy, anh vì khiến em trở nên khó coi mà cố ý lấy cô ta để sỉ nhục em, anh cảm thấy như vậy có ý nghĩa gì? Anh và Giang Tiểu Ngữ cả đời này mãi mãi không thể ở bên nhau được đâu, anh làm như vậy không hề có nghĩa lí gì cả!”
Giang Thần Hy nhìn cô, giọng nói lạnh lùng khiến người khác nghe mà sợ: “Kiều Vy, cô cho rằng tôi sẽ tuỳ tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn hay sao? Tôi nhớ là tôi đã nói với cô cả đời này tôi sẽ chỉ kết hôn với người phụ nữ mà mình thích, nhưng người phụ nữ đó sẽ không bao giờ là Kiều Vy cô!”
Kiều Vy nghe vậy chết lặng một lúc, cô không dám tin vào tai mình, cô hỏi: “Anh, anh nói gì? Anh thích Tô Lê!”
Giang Thần Hy nhìn cô, cực kỳ kiên định nói: “Chính bởi vì thích cho nên tôi mới cùng cô ấy kết hôn.” Dừng lại một lúc, anh đứng lên, hai tay đút túi quần, nhìn cô lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói như vậy không biết Kiều đại tiểu thư có lẽ hiểu rồi chứ?”
Kiều Vy tức giận đến mức mặt trắng bệch, cô cắn đôi môi đã không còn tí huyết sắc nào của mình, cứ nhìn người đàn ông trước mặt này.
Giang Thần Hy nhìn cô một cái xong quay người đi ra khỏi gian phòng…