Giang Thần Hy trầm mặc không nói, vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ.
Tô Lê thì ngược lại đang cười vui vẻ, cô biết rằng cô là đang nói đùa nhưng Giang Thần Hy thì lại hoàn toàn nghiêm túc không có chút dáng vẻ bỡn cợt nào.
“Tại sao lại là em?”
Giang Thần Hy hút thêm một hơi thuốc, trầm tĩnh đáp: “Bởi vì em đủ xinh đẹp.”
Tô Lê nghe xong ngay lập tức cười ầm lên: “Là như vậy sao…”
Cô thu lại tầm mắt, sau đó gắp cho mình một miếng thịt rồi đưa vào miệng, cô bắt đầu ăn một cách ngon lành. Cô vừa ăn vừa tiếp lời: “Nếu như Giang thiếu muốn có được một người phụ nữ xinh đẹp thì có lẽ không khó đâu.”
“Đúng là như vậy, nhưng vợ của Giang Thần Hy tôi không thể chỉ xinh đẹp thôi được, nếu như không có đầu óc, vậy chẳng khác nào là rước thêm một đống phiền phức vào người.”
Giang Thần Hy nhìn cô nói một cách bình thản như thể không để tâm chút nào: “Không phải vậy hay sao?”
Tô Lê nhìn anh, vẫn tươi cười như không có chuyện gì và tiếp tục gắp thức ăn, cô vừa ăn vừa nói: “Giang thiếu, em chính là loại minh tinh vô hạng, danh tiếng thì vô cùng tệ hại, trong con mắt của người khác em chẳng khác gì loại đàn bà chỉ cần có tiền là sẵn sàng trèo lên giường của đàn ông, lẽ nào anh không lo lắng rằng một người phụ nữ hư hỏng như em sẽ làm tổn hại đến thanh danh của anh hay sao?”
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng trả lời: “Em cho rằng tôi sẽ lo lắng tới những thứ như vậy?”
Tô Lê ngẩng đầu lên nhìn anh, trầm mặc không nói. Giang Thần Hy cần một người vợ, Tô Lê biết chắc chắn rằng anh phải có mục đích gì đó, nói chung chắc chắn không phải bởi vì anh đã yêu cô, loại truyện cười như vậy nói ra chắc chắn chẳng ai thèm tin.
“Em có thể biết nguyên nhân được hay không?” Tô Lê bình thản hỏi.
Giang Thần Hy không trả lời cô mà từ từ bỏ điếu thuốc đang hút dở vào trong gạt tàn, “Tô Lê”. Giọng nói của anh rất trầm, Tô Lê vẫn luôn cảm thấy giọng nói của anh rất hay. “Tôi sẽ cho em chút ít thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không thích bị người ta từ chối, vì vậy em hãy suy nghĩ cho kĩ. Đương nhiên, sau khi kết hôn với tôi, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi em, em sẽ có được tất cả những gì mà một Giang phu nhân cần phải có.” Anh ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt cô, ý cười trong ánh mắt không mang theo chút ấm áp nào: “Tôi đoán em sẽ không làm tôi phải thất vọng, đối với tôi, em vẫn luôn là một người phụ nữ thông minh và xinh đẹp, không phải sao?”
Tô Lê hít một hơi thật sâu, sau đó tươi cười nói: “Chính vì vậy gần đây Giang thiếu nhiều lần dẫn em đi tiếp khách, ăn cơm, chính là vì muốn mọi người biết được chuyện chúng ta đang ở bên nhau sao?”
“Không phải.” Lúc này Giang Thần Hy mới dùng đũa gắp một ít thức ăn đưa vào miệng, điềm nhiên trả lời: “Nếu như đã chuẩn bị kết hôn, vậy thì đương nhiên phải am hiểu đối phương hơn một chút.”
“Thì ra Giang thiếu đã lên kế hoạch từ sớm rồi.”
Giang Thần Hy gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của cô, cất giọng trầm nói: “Trước giờ tôi chưa từng làm những việc lãng phí thời gian.”
Tô Lê nghe xong cũng chỉ cụp mắt cười nhẹ, hoàn toàn không nói thêm gì….Sau khi bữa tối kết thúc, Giang Thần Hy lái xe đưa cô trở về nhà, trong suốt quãng đường trở về cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Chiếc xe từ từ dừng lại, Giang Thần Hy nhìn cô, lấy ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá, tiện tay cầm một chiếc chìa khóa đưa cho cô rồi bình thản nói: “Có thời gian thì dọn qua chỗ của tôi, đây là chìa khóa.”
Tô Lê nhìn anh, cũng không từ chối chiếc chìa khóa mà anh đưa cho, nói ra thì thật khó mà tin được nhưng cô ở cùng anh suốt ba năm qua, mặc dù đã đến căn hộ của anh rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô có được chìa khóa nhà anh...