Giang Thần Hy đã nghe những lời nói đó, ngước nhìn anh,” Thỏa thuận trước hôn nhân?”
Trần Cảnh Niên nói:” ừm dừng, lão gia nhà cậu gọi người đưa đến, chiều nay tôi gặp ông ấy, là ông ấy bảo tôi đưa đến cho cậu. Tôi thấy ông cũng không có vẻ là phản đối, tùy bạn làm sao mà xử lý nó, có điều thỏa thuận trước hôn nhân này chắc là điểm cuối của ông ấy rồi.”
Giang Thần Hy cũng không nói gì cả.
Trần Cảnh Niên thở dài và nói:” Cậu kết hôn rồi, vậy cậu với cô ấy phải làm thế nào? Chẳng lẽ như vậy là xong sao?”
Giang Thần Hy nhìn anh.
Trần Cảnh Niên nhún nhún vai và nói với vẻ thích thú:” Coi như tôi chưa nói gì nhé.”
Ngày hôm sau...
Giang Thần Hy bởi vì có cuộc họp nên gọi người đến đón Tô Lê.
Thư ký của Giang Thần Hy đưa túi sách cho Tô Lê và nói:” Tô tiểu thư, đây là trang phục mà tổng tài chuẩn bị cho cô, mời cô thay.”
Tô Lê nhìn đối phương đưa trang phục cho cô, cười và nói:” Sếp của anh là vì sợ tôi mặc hở hang quá dọa chết các vị lão gia trong nhà à?”
Đối phương cười và không nói gì.
Có điều Tô Lê không thay đồ mà Giang Thần Hy chuẩn bị cho cô, cô lặng lẽ ngồi đợi Giang Thần Hy họp xong sẽ đến.
Giang Thần Hy bước vào, Tô Lê trang điểm làm anh sững sờ một chút.
Tô Lê mặc một chiếc áo cao cổ màu trắng, một chiếc quần bò bó người, tóc kẹp cao sau tai và đeo một băng đô.
Tay cô cầm một chiếc túi da đặt trước người, nhìn cô anh nhẹ nhàng cười.
Nhìn cô một lượt cùng với nụ cười mãn nguyện, nhìn cô như này anh không thể không thốt lên, em thật đẹp.
Anh là người đầu tiên nhìn thấy Tô Lê ăn mặc như thế này.
Giang Thần Hy trực tiếp đi về phía cô, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc trên vai cô.
“Giang thiếu, em như thế này đi gặp bố mẹ chắc là được chứ?” Tô Lê cười mỉm.
Giang Thần Hy nhìn cô, chớp chớp mắt, mím nhẹ môi và nói:” Rất tốt.”
Tô Lê cười nhẹ và nói:” Có phải nhìn em rất giống một cô gái tốt bụng?”
Giang Thần Hy nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tô Lê có một mê lực làm người ta mê mẩn, nụ cười của cô sẽ khiến cho đàn ông giống nhu say rượu mà quay cuồng.
“Đây là cái gì?” Giang Thần Hy chỉ và đồ trên tay cô.
Tô Lê nhìn xuống mỉm cười và nói:” Lá trà. Em đã nhờ bạn mua hai cân trà ngon.”
“Không cần thiết.” Giang Thần Hy nói với giọng rất khinh thường.
Tô Lê cũng không để tâm đến mà chỉ cười và nói:" Dù sao cũng làm vợ anh, những quy tắc này vẫn là phải làm, ngày đầu tiên gặp trưởng bối thì cũng không thể tay không mà đến được, em như thế đi đến cũng sẽ bị người khác nói không biết quy tắc, làm anh khó xử."
Giang Thần Hy mỉm cười.
Trên xe, hai người cũng không nói chuyện gì thêm.
Tô Lê cũng lặng lẽ ngồi trên xe, ngoảnh đầu nhìn những cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy đột nhiên reo lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Giang Thần Hy ấn chiếc tai nghe Bluetooth bên tai nhận cuộc gọi," sao vậy?"
Tô Lê không hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ, vì vậy một chút thái độ quan tâm đến cũng không có.
"Sao lại có thể như vậy được!" Giang Thần Hy đột nhiên phanh gấp, Tô Lê bị mất cảnh giác và cơ thể bị lao về phía trước, trán trực tiếp đập vào kính cửa sổ và trà trong tay cô lăn thẳng từ chân xuống đất......