Theo anh vào trong, ngay lập tức cô liền cảm nhận được sự ấm áp.
Ở đây không có dép của cô, mỗi lần tới đây cô đều đi dép của Giang Thần Hy, chân của
cô rất nhỏ nhưng lại xỏ chân vào một đôi dép to như vậy, nên trông rất buồn cười.
Giang Thần Hy tắm xong bước ra ngoài liền nghe thấy tiếng Tô Lê nói chuyện với ai đó
ở dưới tầng.
Bước ra ngoài, đứng từ trên hành lang nhìn xuống anh chỉ thấy cô đang cầm chiếc ví của
anh, lấy một ít tiền từ trong đó ra đưa cho người kia rồi nói: “Không cần trả lại.”
Giang Thần Hy không nhịn được cười, bước xuống lầu.
Tô Lê tay xách theo một chiếc bình giữ nhiệt rồi đóng cửa, nhìn anh nói: “Em thấy anh từ
chiều tới giờ vẫn chưa ăn gì, nên đã gọi một ít đồ ăn bên ngoài, chắc Giang thiếu sẽ không để
bụng chứ?”
Giang Thần Hy bước lên phía trước, đưa một tay ra ôm lấy tấm lưng của cô, sau đó, Tô
Lê liền bị anh trực tiếp ném lên mặt bàn phía sau.”
Giang Thần Hy giữ chặt tay cô trong lòng bàn tay của mình, khiến cho cô không cựa
quậy được.
Tô Lê âm thầm dãy dụa một lúc, song cảm thấy không cựa quậy được chút nào liền đành
lựa chọn từ bỏ.
“Anh không đói sao?” Tô Lê nhìn anh và hỏi.
“Đói,” Anh tiến sát lại gần cô hơn chút nữa, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Trước tiên hãy
giúp cho cơ thể của anh được no trước đã…”
Nhưng Tô Lê lắc đầu, khéo léo thoát khỏi vòng tay của anh, tự mình từ trên bàn bước
xuống rồi nói: “Giang thiếu uống nhiều rồi, em rót cho anh ly sữa.”
Giang Thần Hy cười một cách lạnh nhạt nói: “Tôi giống như là uống say rồi sao?”
Tô Lê đã bước vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai sữa rồi rót cho anh
một ly sau đó để vào trong lò vi sóng để hâm nóng lại một chút.”
Rõ ràng là bị làm cho cụt hứng, nhưng Giang Thần Hy vẫn cảm thấy rất bình thường.
Lấy ra phần đồ ăn mà Tô Lê gọi ship, là hai phần mì thịt bò, cả canh và nước đều rất nóng.
Giang Thần Hy quả thực rất đói nên liền lấy ra một đôi đũa rồi bắt đầu ăn.
Tô Lê đặt ly sữa ở ngay phía tay anh, rồi tự mình lấy ra phần mì còn lại, ngồi ăn ở phía
đối diện với anh.
Ăn được vài miếng, Tô Lê lạnh nhạt nói: “Về chuyện kết hôn, em không có ý kiến gì cả,
chỉ cần anh cảm thấy tiện là được, còn em thì sao cũng được. Anh yên tâm, sau khi kết
hôn, em sẽ an phận làm vợ của Giang Thần Hy anh, nếu như anh còn có điều gì buộc em phải
chú ý thì anh cứ nói, em sẽ làm theo.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười nhẹ một tiếng nói: “Quả nhiên em không làm cho tôi phải
thất vọng, em quả thực là một người phụ nữ thông minh.”
Tô Lê tươi cười đáp rằng: “Anh có mục đích riêng của anh, em cũng có những tính toán
riêng của mình, giữa hai người chúng ta cũng không hề có bất cứ dính dáng gì về tình cảm, mỗi
người đều có nhu cầu cho riêng mình. Huống hồ em trở thành vợ của Giang Thần Hy anh cũng
không phải chịu chút thiệt thòi nào, anh nói xem có đúng không?”
Giang Thần Hy cười nói: “Em cũng đừng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này chỉ toàn tư lợi cá
nhân, dẫu sao chúng ta đã từng ở bên nhau ba năm, vẫn coi như là có chút tình cảm, tôi cũng nói
rồi, Giang Thần Hy tôi sẽ không bạc đãi người phụ nữ của mình, chỉ cần em ngoan ngoãn và
nghe lời một chút thì tôi nghĩ những tháng ngày sau này của em sẽ trôi qua một cách hạnh phúc.
Tô Lê nhếch môi hỏi: “Sau khi kết hôn em có thể tiếp tục làm diễn viên hay không?”
Giang Thần Hy tươi cười trả lời: “Cuộc sống của em vẫn giống như trước đây.”
Giống như trước đây…
Tô Lê hiểu ý của anh, vẫn giống như trước đây nghĩa là cô vẫn không có được những bản
hợp đồng đóng phim chính thức.
Từ đầu tới cuối Giang Thần Hy đều không cho cô cơ hội, e rằng từ lâu anh đã có những
tính toán cho riêng mình rồi.
Thực ra điều này cũng dễ hiểu, suy cho cùng thì anh vẫn là Giang Thần Hy, anh sẽ không
làm ra những loại chuyện không có lợi cho mình.
“Cuộc hôn nhân sẽ kéo dài bao lâu?” Tô Lê vừa ăn vừa hỏi…