Mục lục
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, tiết trời âm u, không có mưa.

Sáng sớm Hoa Hoa đã tới, là Giang Thần Hy bảo cô ấy tới ở với Tô Lê.

Hoa Hoa cầm tay và nhìn Tô Lê nói: “Chị Tô Lê, trước đây chị không như thế này, hôm nay sao mà nhìn lúc chị tiễn Thiếu gia đi, đôi mắt lại đỏ hoe lên thế.”

Tô Lê thở dài, xoa xoa bụng mình, nói: “Chị cũng không biết gần đây làm sao, một chút chuyện nhỏ rất là bình thường nhưng mà chị cũng có thể suy nghĩ linh tinh được.”

Trước đây kể cả Giang Thần Hy đi công tác đến mười ngày hay tận nửa tháng thì cô cũng không cảm thấy bất an và không nỡ như thế, cô cũng không phải là kiểu người sốt ngày ngồi đó ôm điện thoại chờ tin, thậm chí có lúc Giang Thần Hy đi công tác tới nơi có chênh lệch múi giờ rất lớn, căn bản họ cũng không hề liên lạc với nhau.

Nhưng mà lần này, Tô Lê luôn cảm thấy bản thân mình rất bất thường.

Vú Trương bưng lên một đĩa hoa quả, nói: “Phu nhân, cô đừng lo lắng quá, thư giãn một chút, chờ Thiếu gia trở về rồi cậu ấy sẽ đưa cô ra ngoài đi bộ thư giãn một chút.”

Tô Lê lấy một miếng hao quả bỏ vào miệng, im lặng thở dài một cái, đúng là căng thẳng quá rồi …

Nhưng mà Giang Thần Hy đi Nhật đã hai ngày rưỡi rồi, trừ lúc xuống sân bay anh có gọi điện thoại cho cô một lúc với lại thi thoảng có nhắn một tin ra, Tô Lê cũng không nhận được bất cứ tin tức gì của Giang Thần Hy nữa.

Đêm nay, Tô Lê bị một cơn ác mộng đánh thức.

Bên ngoài sấm sét đùng đoàng, phong ba bão táp.

Nước mưa hắt vào cửa kính, âm thanh lách tách, nghe cũng thấy trong lòng ớn lạnh.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã ba rưỡi rồi.

Cô không chịu được lại lấy điện thoại ra xem cuộc goi tin nhắn rồi lại xem wechat, cũng đều không có bất cứ tin tức gì cả.

Giang Thần Hy bên đó không biết sự việc khó khăn tới mức nào, mấy ngày rồi mà chưa thấy xử lý xong?

Cô gọi điện thoại cho A Hào, đáp lại cũng chỉ là những câu nói hàm hồ nói Tổng tài bên đó rất bận, bảo cô đừng lo lắng.

Tô Lê bật đèn lên, mở xem dự báo thời tiết trên điện thoại, Giang Thần Hy đi tới một hòn đảo nghỉ mát mà tập đoàn Giang thị đã mua và phát triển nó, nhưng mà vì gần đây chịu ảnh hưởng liền mấy trận bão, cho nên bên đó tổn thất khá là nghiêm trọng.

Với lại thật ra chính là lão gia đích thân ra mệnh lệnh, bảo Giang Thần Hy đích thân qua đó, nói là khi họp hội đồng quản trị, mấy người đổng sự cũng có ý kiến như thế.

Tô Lê thở dài một cái, cô dựa vào đầu giường, nghe bên ngoài trời đang mưa to và tiếng sấm chớp dữ dội.

Cô lại lấy nữa gọi điện thoại cho Giang Thần Hy, căn bản là không liên lạc được.

Cô cảm thấy bụng cứ từng cơn từng cơn một đau, cả người cũng thấy đau nhức.

Bụng cứ từng cơn từng cơn đau như bị gai châm, khiến cho cô cũng cảm thấy hoảng sợ, đây không phải giống như đứa bé nghịch ngợm đạp cô, chưa bao giờ cô cảm thấy như thế này, đau giống như có cây kim đâm vào cô vậy.

Đột nhiên bên ngoài dường như có cái gì bị gió đánh đổ vậy, phát ra một âm thanh rất lớn.

Con chó con ở dưới lầu dường như cũng bị âm thanh mưa to gió lớn ở bên ngoài làm cho hoảng sợ, luôn miệng sủa không ngừng.

Tô Lê muốn dậy đi lại, cô nghĩ không biết có phải tại tối qua khi đi ngủ không chú ý tư thế nằm hay không, dậy để đi lại một chút cho thoải mái.

Hoa Hoa cũng bị âm thanh vừa nãy đánh thức, rồi lại nghe thấy tiếng của Tô Lê ở dưới lầu, không yên tâm bèn ra ngoài xem sao, hỏi cô: “Chị Tô Lê, chị sao vậy?”

Tô Lê cười nói: “Không sao, chỉ là vừa nãy không biết ngoài vườn có cái gì bị gió thổi vỡ vậy.”

Vú Trương cũng đi ra nói: “Không sao không sao, tôi vừa xem rồi, chỉ là cái giá chậu hoa bị đổ xuống, chậu hoa ở bên trên cũng bị rơi xuống vỡ ra, trận bão này khá là to mà.”

Con chó con khó chịu cứ quanh quẩn ra vào trước cửa.

Vú Trương vội bảo Tô Lê lên trên lầu nghỉ ngơi, “Không sao, Hoa Hoa, hai người đi lên đi, bên ngoài ngày mai để tôi dọn dẹp, tôi đi xem xem có cánh cửa nào chưa đóng lại cẩn thận không, không sao cả.”

Tô Lê không có ý đi ngủ, với lại trong lòng đang hoảng loạn, vừa quay người chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên bụng lại đau đớn một cơn, Tô Lê suýt chút từ cầu thang ngã xuống.

“Chị Tô Lê!” may là Hoa Hoa ở bên cạnh, nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy cô, nhìn sắc mặt của Tô Lê cũng bị dọa nói: “Chị Tô Lê! Vú Trương Vú Trương…” cô vội gọi Vú Trương.

Vú Trương nghe thấy vội chạy lại, nhìn thấy vậy liền lập tức an ủi cô, “Đừng lo đừng lo, tôi gọi bác sỹ đến ngay, đừng lo lắng! Trước khi đi thiếu gia đã dặn dò rồi, không phải sợ nhé!”

Lần đầu tiên Hoa Hoa gặp phải chuyện như thế này, sợ tới mức mặt trắng bệch ra, suýt chút nữa thì phát khóc.

Tô Lê nắm lấy tay cô, lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng, an ủi nói: “Không sao, đừng sợ, chị không sao cả…”

Nhưng mà còn chưa nói dứt câu, Tô Lê liền cảm thấy đột nhiên bụng lại đau dữ dội, sau đó trước mắt đen lại, cả người lại mất đi tri giác …

Tô Lê bị một cơn ác mộng đánh thức, cô kinh sợ hét thành tiếng, đầu đầy mồ hôi mở mắt ra.

“Chị Tô Lê! Chị Tô Lê!” Hoa Hoa gọi hai tiếng.

Tô Lê ngơ ngác một lúc mới lấy lại tinh thần.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi.”Vú Trương thở phào nhẹ nhõm.

Tô Lê hoảng loạn lấy lại tinh thần, nhìn thấy bác sỹ đang nghe tim thai của cô, bất lực hỏi: “Bác sỹ, có phải tôi sắp sinh rồi không? Sao lại đau như thế? Thật sự rất đau, con tôi … không sao chứ?”

Bác sỹ kiểm tra lại một lượt rồi đo lại huyết áp, nói: “Cô áp lực quá mới thành ra như thế, đứa bé ra đời hãy còn sớm, đừng có tự mình dọa mình. Giang tiên sinh đâu? Tình hình phu nhân lúc này cần nhất chính là cậu ấy ở bên cạnh.”

Tô Lê cười nói: “Không sao, tôi không sao cả.”

Bác sỹ nhìn cô, sắc mặt rất là không tốt, hiển nhiên Giang Thần Hy là người chồng người cha, những lúc mang thai như thế này cậu ta lại không ở đây, đương nhiên khiến cho vị bác sỹ này rất không vừa lòng, nhưng cũng không nói gì cả, tình trạng của Tô Lê rất không ổn định, tinh thần căng thẳng không tốt cho đứa trẻ.

Bà bác sỹ dạy cho cô một số phương pháp thư giãn giải tỏa căng thẳng.

Tô Lê dằn vặt cả đêm mới mơ hồ ngủ đi một lúc.

Bác sỹ cũng ở lại cả một đêm, đảm bảo cô không có chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Niên tới, là Vú Trương gọi cậu tới.

“Vú Trương, sao vậy?” Trong điện thoại Lục Cảnh Niên cũng không nghe được rõ ràng, chỉ biết Tô Lê tối qua được đưa đi bệnh viện.

Giang Thần Hy trước khi đi cũng dặn dò Lục Cảnh Niên phiền anh chăm sóc một chút, cũng nói với Vú Trương có chuyện gì có thể tìm anh.

Vú Trương thở dài, kéo Lục Cảnh Niên lại gần nói nhỏ: “Lục thiếu gia, cậu có thể liên lạc được với thiếu gia hay không? Bác sỹ nói phu nhân có khả năng sinh non, tôi lo lắm …

“Sinh non?!” Lục Cảnh Niên nghe thấy ngạc nhiên, “Không phải tình hình vẫn tốt sao, sao mà sinh non được chứ?”

Vú Trương gật đầu, “Bác sỹ nói, thiếu phu nhân lo lắng cho thiếu gia quá, tôi liền nghĩ không biết cậu có thể liên lạc được với Thiếu gia hay không? Chuyệ này … Giang gia bên đó tôi cũng không dám đi hỏi gì cả, A Hào cũng đi theo rồi, tôi không gọi được cho cậu ấy, vì thế tôi nghĩ chỉ có thể tìm cậu thôi.”

Lục Cảnh Niên khẽ thở dài, chau mày lại, nhìn vào trong phòng bệnh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Vú Trương, tôi nói này bà đừng lo lắng quá nhé.”

Vú Trương nhìn Lục Cảnh Niên căng thẳng liền hỏi: “Lục thiếu gia, có phải, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lục Cảnh Niên lại thở dài, gật gật đầu, nói: “Tôi vừa mới nhận được tin, sáng nay khoảng tầm ba rưỡi, vì bên đó có cá ngư, nên liên lạc giữa tôi và bên đó bị đứt rồi, tôi cũng luôn liên lạc với bên đó, tôi cũng đã một ngày một đêm rồi không liên lạc được với bọn họ.”

Vú Trương mặt biến sắc, “Gì, gì chứ?”

Nhưng mà lúc này, Lục Cảnh Niên lại ngơ người, lướt qua Vú Trương nhìn hướng cửa phòng bệnh.

Hoa Hoa dìu cô, mặt đầy lo lắng.

Tô Lê một tay bám vào tường, một tay nắm chặt.Mặc dù khuôn mặt trắng bệch ra, đôi môi cũng tím tái.

Nhưng mà cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Bởi vì cô biết Lục Cảnh Niên tới rồi, nói gì cũng phải tới hỏi xem có phải anh biết tình hình gì của Giang Thần Hy hay không.

Nhưng không ngờ lại nghe được những chuyện này.

Cô đi thẳng tới trước mặt Lục Cảnh Niên, nhìn anh hỏi: “Lục thiếu, anh có thể nói rõ cho tôi biết tình hình mà hiện tại anh biết được không?”

Lục Cảnh Niên hiếm khi nghiêm túc, nói: “Thực ra cô không cần quá lo lắng, hòn đảo bên đó được trang bị hoàn thiện rồi, không tệ như cô nghĩ đâu, chỉ vì vấn đề thời tiết, nên tạm thời mất liên lạc, tôi đang cho người hồi phục lại liên lạc, cô đừng lo lắng quá.”

Tô Lê dựa vào đầu giường nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, nghe Lục Cảnh Niên nói xong, trầm ngâm một lúc lâu sau rồi nói: “Yên tâm, tôi không sao đâu Lục thiếu, phiền anh bất luận có tin tức gì nhất định cũng phải báo cho tôi trước tiên.”

Lục Cảnh Niên nhìn cô, vẫn là có chút lơ đãng, nhưng mà cũng đã lãnh giáo qua sự bình tĩnh của Tô Lê rồi, lần đó dáng vẻ của cô ở trong bệnh viện, anh nhớ khá là sâu sắc.

“Yên tâm, bên đó cũng không phải hoang đảo gì, sẽ không có chuyện gì đâu.” Anh an ủi nói.

Tô Lê trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Lục thiếu, tôi nghe nói khu nghỉ dưỡng vùng đảo này lần bão trước cũng đã bị tổn thất khá là nghiêm trọng rồi? Rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”

Lục Cảnh Niên khẽ ho một tiếng, nói: “ thực ra theo như tôi điều tra, sự việc không đến mức nghiêm trọng nhu tưởng tượng, tổn thất cũng không quá lớn, trên đảo có một bến tàu bị sóng bão tàn phá, còn đánh lật mất hai ngôi nhà bên khu nghỉ mát, chủ yếu lần này quan trọng nhất nguyên nhân chính là có vị khách VIP đang ở đó nghỉ dưỡng, bởi vì có bão, hiện giờ tình hình khá là lúng túng, cho nên bắt buộc Giang Thần Hy phải ra tay.”

“Khách VIP?” Tô Lê nghe xong khẽ chau mày.

Lục Cảnh Niên chau mày nói: “Còn không phải việc tốt mà thằng ngốc Giang Hạo Đông làm hay sao, Giang Thần Hy vì cả tập đoàn Giang thị, không thể không đi thu dọn đống rác rưởi đó. Bởi vì liên quan đến thân phận của vị khách VIP này, xử lý tốt thì là một chuyện đáng mừng, xử lý không tốt, a, sợ rằng còn liên quan đến cả bộ ngoại giao, vì thế các vị đổng sự của tập đoàn Giang thị cũng rất là căng thẳng. Vốn dĩ chuyện này là Trần Miễn phụ trách đi xử lý, nhưng mà lão gia sau cùng lại quyết định để Thần Hy đi xử lý.”

Tô Lê nghe xong, khẽ cười một cái, có chút bất lực và nực cười, nói: “Cũng là cháu trai, lại đối xử phân biệt như thế, thật là nực cười.”

Lục Cảnh Niên thở dài nói: “Không còn cách nào khác, lão gia vô tình vô nghĩa, ông ấy căn bản không hề coi Giang Thần Hy là cháu trai, không cần thiết phải đi tính toán những chuyện này.”

Tô Lê quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời âm u, “Có lúc đúng là thấy không đáng thay cho anh ấy.” Trầm ngâm một lúc lâu sau, nói: “Lục thiếu, mấy ngày gần đây nhờ anh để mắt tới công ty, nếu có chuyện gì, bất luận là chuyện gì, tôi đều hy vọng anh có thể nói cho tôi biết.”

Lục Cảnh Niên ngước nhìn cô, nói: “Tô Lê, cô tốt nhất hiện giờ cứ yên tâm nằm đây, bác sỹ nói tình hình của cô không được tốt lắm, cô yên tâm, đảo đó trừ khi có sóng thần, không thì nó không chìm được, trời vẫn chưa sập xuống, cô cứ yên tâm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK