Tô Lê rũ mắt xuống rồi nói: “Tôi và Giang Thần Hy là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau thì phải tin tưởng nhau chứ, không phải sao?”
Lâm Lạc Khả nhìn cô, trong mắt cô ta xẹt qua tia cười nhạt, cô ta nói: “Không ngờ đến A Hy lại kết hôn, thật sự khiến tôi bất ngờ.”
“Tại sao?” Tô Lê hỏi cô ta.
Lâm Lạc Khả cười rồi nói: “Lúc trước tôi thường nói anh ấy không hiểu lãng mạn, giống như một khúc gỗ vậy, cũng không biết kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể thay đổi anh ấy.”
Tô Lê cười nói: “Không phải chứ, tôi cảm thấy anh ấy cũng không có quá lạnh lùng, ít nhất là tôi cho rằng như vậy, tôi nghĩ những điểm tốt của anh ấy những người phụ nữ khác sẽ không biết được đâu.”
Lâm Lạc Khả gật đầu, “Cái này gọi là một vật khắc một vật, lúc trước tôi nghe nói trên đời này bất cứ ai cũng không phải hoàn chỉnh, chỉ khi nào tìm được một nửa kia của mình thì lúc đó bọn họ mới trở nên hoàn chỉnh.”
Tô Lê gật đầu đồng ý, cô nói: “Câu này nói rất đúng.”
Tô Lê nói tiếp: “Sớm nghe nói đến việc Lâm tiểu thư trở về, nhưng thời gian trước tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian mời cô đến nhà làm khách, không biết đợi hết bận rồi cô có đồng ý đến nhà tôi làm khách hay không?”
Lâm Lạc Khả cười nói: “Đương nhiên rồi. Dạo gần đây A Hy quả thật gặp không ít chuyện khó khăn, tôi cũng là đặc biệt quay về đây giúp anh ấy.”
Tô Lê nhìn cô ta rồi nói: “Lâm tiểu thư có thể giúp đỡ Giang thiếu vào giai đoạn khó khăn này quả là một tình bạn hiếm có.”
Lâm Lạc Khả cười nhạt một cái rồi nói: “Tô Lê tiểu thư lẽ nào không để ý đến mối quan hệ giữa tôi và A Hy hay sao?”
Tô Lê nhìn cô ta, cô cười nói: “Về điều này thì không cần để ý, Lâm tiểu thư có thể giúp đỡ Giang Thần Hy vào lúc khó khăn là điều đáng quý, không phải ai cũng có thể làm được. Lúc trước có người nói giữa bạn bè với nhau không để ý giàu nghèo, cả đời không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được, đời người sẽ luôn gặp phải mấy lần khó khăn, bạn bè có thật lòng hay không thì phải xem lúc khó khăn có giúp đỡ nhau hay không. Nếu như Lâm tiểu thư có thể bằng lòng giúp đỡ Giang thiếu, tôi với tư cách là vợ của anh ấy còn cảm kích không kịp sao còn để ý đến những cái khác chứ?”
Lâm Lạc Khả nhìn Tô Lê, cô ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Sớm đã nghe nói Tô Lê tiểu thư khác với những người phụ nữ khác, hôm nay coi như đã lĩnh giáo rồi.”
“Làm gì có.”
Một bữa cơm, hai người cũng coi như ăn trong vui vẻ.
Bữa trưa rất đơn giản, không cầu kỳ lắm, tất nhiên bữa này là Tô Lê mời.
Sau khi ăn xong Lâm Lạc Khả cùng Giang Thần Hy đi họp.
Buổi chiều Tô Lê còn phải đi tham gia hoạt động nữa…
Lâm Lạc Khả đẩy của vào phòng họp, Giang Thần Hy và Lục Cảnh Niên đang ăn cơm.
“Đáng thương như vậy sao? Hai người bận đến mức quên ăn quên ngủ rồi hay sao?” Lâm Lạc Khả cười cười, cô tiện tay đưa túi của mình cho người bên cạnh ý bảo đối phương lấy tài liệu trong túi ra.
Cô ta đi đến chỗ sofa trống đối diện Giang Thần Hy rồi ngồi xuống.
Lục Cảnh Niên ở bên cạnh vừa ăn vừa nói: “Tôi nói này, vốn dĩ đã nói là cùng nhau ăn cơm, tự nhiên cô lại đi xuống lầu ăn một mình.”
Lâm Lạc Khả cười cười rồi nói: “Tôi gặp Tô Lê ở dưới nhà ăn, bỗng có hứng thù bèn cùng cô ấy ăn một bữa cơm.”
“Hai người? Vừa cùng nhau ăn cơm?” Lục Cảnh Niên hỏi.
Lâm Lạc Khả gật đầu.
“Hai người nói chuyện gì?” Lục Cảnh Niên bắt đầu hóng chuyện, anh hỏi, “Con tiểu hồ ly đó, cô ấy không làm khó cô chứ? Hôm qua tôi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vợ cả đến bắt gian, rất đáng sợ.” Lục Cảnh Niên nói tiếp: “Tôi cảm thấy không thể hiểu nổi sao hai người không nói trực tiếp với Tô Lê,hai người không nói thì cũng thôi đi, lại còn bắt tôi không được nói.”
Lâm Lạc Khả nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Tôi nói này A Hy, đừng có đùa quá, khi mà phụ nữ đã ghen rồi thì sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa đâu, tôi phối hợp với anh diễn một màn kịch, nhưng tôi sẽ không chịu nguy hiểm thay cho anh đâu.”
Giang Thần Hy cười nói: “Tô Lê làm chuyện gì cũng biết chừng mực cả, cô ấy sẽ không khiến bản thân mình chịu thiệt đâu.” Anh dừng một lát rồi nói với giọng đầy tự hào: “Cô ấy là một người phụ nữ thông minh.”
Lâm Lạc Khả không nhịn được bật cười rồi cô nói: “Khó trách cô ấy nói cô ấy ghen là để làm cho anh vui.”
Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, anh vừa cười vừa nói: “Tôi nói này Giang Thần Hy Giang đại thiếu gia, cậu có ấu trĩ hay không vậy, cậu xem tiểu hổ ly nhà cậu đã nói gì kia, cô ấy chẳng qua chỉ dỗ cho cậu vui thôi.”
Giang Thần Hy uống một ngụm café, anh mặt không đổi sắc mà nói: “Đây là thú vui giữa vợ chồng, cậu sao mà hiểu được chứ?”
“Cậu…”
… …
Tô Lê đang ngồi trên xe.
Hoa Hoa ở bên cạnh vẫn nói luôn mồm, đại khái là ngồi nói xấu cô Lâm Lạc Khả thế này thế nọ.
“Chị Tô Lê, lời em nói chị có nghe không đấy? Chị đang làm gì đấy?” Nói xong cô bèn hiếu kì mà nhìn, “Chị Tô Lê, không phải chị đang điều tra cô ta đấy chứ?”
Tô Lê nhìn điện thoại rồi nói: “Internet quả là thứ hay ho.”
“Không phải chị nói không để ý đến cô ta hay sao?” Hoa Hoa cười xấu xa, “Thế mà còn nói không để ý.”
Tô Lê cười nói: “Đó là hai việc khác nhau, lúc trược chị không có hứng thú với giới tài chính, cho nên không có đi tìm hiểu kỹ, nhưng mà gần đây chị tìm bạn bè giúp chị điều tra một chút, điều tra xong chị cảm thấy bội phục cô ta.”
“Có gì mà phải bội phục chứ? Người phụ nữ mạnh mẽ trong giới tài chính?Em thấy cũng chả có gì cả.” Hoa Hoa nói.
Tô Lê cười cười rồi nói: “Được rồi, em đừng có nói xấu người ta nữa, mối quan hệ giữa Giang Thần Hy và cô ta không hề đơn giản nhưng cũng không phải loại quan hệ mà em nghĩ đâu.”
“Vậy thì là quan hệ gì?” Hoa Hoa hỏi.
Tô Lê đưa điện thoại cho cô xem.
Hoa Hoa nhìn xong có chút kinh ngạc, “Thật hay giả vậy? Cái cô Lâm Lạc Khả này là vợ của đại thiếu gia đã mất mười mấy năm trước của Giang gia hay sao?”
Tô Lê gật đầu.
Hoa Hoa có chút hiếu kì hỏi: “Cho nên ngay từ đầu chị đã biết mối quan hệ giữa bọn họ rồi?”
Tô Lê nói: “Ừ, lúc trước chị thấy cái tên Lâm Lạc Khả này rất quen tai, sau này mới nhớ ra đã có lần chị nghe bác gái nhắc đến cái tên này, nhưng mà lúc đấy chị không để chuyện này trong lòng, sau này chị không chắc chắn lắm nên tuỳ tiện điều tra, rốt cuộc phát hiệt ra mối quan hệ của bọn họ. Cho nên chị mới nói internet quả là một thứ hữu dụng, em xem, chỉ cần tìm những từ khoá quan trọng thì có thể tìm được hết các thông tin.”
Hoa Hoa nghĩ một lúc rồi nói: “Về việc này em cũng đã nghe nói qua rồi, lúc đầu Giang gia và Lâm gia kết thân, đám cưới đó cũng được xem như đám cưới thế kỷ, nghe nói anh của giám đốc và vị thiên kim họ Lâm là bạn học, hai người cực kỳ yêu nhau. Nhưng mà đáng tiếc, sau này anh của giám đốc hình như là bị tai nạn xe mà mất.”
Tô Lê có nghe Giang Thần Hy nhắc qua chuyện này, nhưng mà cô không biết rằng anh của Giang Thần Hy lại chết thảm như vậy, anh ấy khẳng định việc này là do người của Giang gia làm, nhưng cụ thể là ai anh ấy không có nói.”
Hoa Hoa hỏi tiếp: “Khó trách chị bình tĩnh như vậy, hoá ra từ lâu đã biết quan hê giữa họ rồi?”
Tô Lê cười nói: “Không phải chị vừa nói với Lâm Lạc Khả rồi sao, chị chỉ là dỗ cho anh ấy vui mà thôi.”
“Chị Tô Lê, nếu giám đốc biết chị dỗ anh ấy như vậy thì chị nói xem anh ấy nên cười hay là nên khóc đây?”
Tô Lê uống một ngụm nước rồi nói: “Phụ nữ phải giả vờ ngốc một tí trước mặt đàn ông, như vậy sẽ trở nên đáng yêu hơn, nhưng mà lúc nào cần thông minh thì phải thông minh. Chị sở dĩ không đi hỏi Giang thiếu một là chị chỉ muốn dỗ anh ấy, ghen theo ý của anh ấy; Hai là giữa hai bọn họ không xảy ra chuyện gì cả, nói thẳng ra bọn họ chỉ là bạn cũ mà thôi, nếu như ngay cả chút tự tin này cũng không có, gặp chút chuyện là sốt hết cả ruột lên, nếu chị mà là đàn ông chị cũng sẽ không chịu được. Cho nên, lúc cần ngốc thì phải ngốc, nhưng điều đó không nói lên tất cả, nếu như không hỏi gì thì sẽ là ngu, như vậy thì không thể trách về sau đàn ông lại ngoại tình được. Đương nhiên phẩm hạnh của đàn ông cũng rất quan trọng, chị nói chị tin tưởng Giang thiếu. Nếu như đã tin thì đừng có tính toán nữa.”
Hoa Hoa nghe xong gật đầu lia lịa, “Cho nên em đã lo lắng thừa rồi, thế mà chị không sớm nói với em.”
Tô Lê cười nói: “Chị cho rằng em có thể dò la được gì đó từ phía Lục thiếu.”
Hoa Hoa thở dài rồi nói: “Đừng có thấy bình thường anh ta nhiều chuyện như vậy mà nhầm, những lúc quan trọng cho dù có cạy miệng anh ta thì anh ta cũng không nói một lời.”
Tô Lê nghe vậy bèn thở dài rồi nói: “Đúng vậy, hỏi cả nữa ngày mà chả moi đươc thông tin gì.”
“Chị Tô Lê, em thấy chị nên trực tiếp hỏi giám đốc.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra tối qua đã muốn hỏi rồi, nhưng mà bỗng có chút do dự.”
“Tại sao?”
Tô Lê trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu như Giang thiếu sớm đã biết chuyện này thì chị chỉ nhiều chuyện mà thôi, nhưng nếu mà anh ấy không biết thì phải làm sao? Giang thiếu tín nhiệm anh ta như vậy, …” Tô Lê không quan tâm cái gì gọi là kinh doanh, cô chỉ quan tâm đến việc Giang Thần Hy có bị tổn hạu hay không thôi, chỉ có như vậy thôi…”