Giang Thần Hy quay đầu, nhìn cô, giơ tay sờ vào cằm cô, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao.”
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, nói: “Giang thiếu sẽ không giận, cảm thấy em không tin tưởng anh sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ăn trước đi đã.”
Tô Lê khẽ cười nói: “Được.”
Tô Lê ăn một miếng cháo trắng, chẳng có mùi vị gì cả.
Cô mím mím môi, hít một hơi dài, nói: “Giang thiếu định làm như thế nào? Thiệu Phương bận tối mắt tối mũi, cũng không liên lạc được với anh, sao anh lại tắt máy suốt vậy chứ.”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này, anh tự có sắp xếp của anh.”
Tô Lê nhìn Ginag Thần Hy chỉ uống có hai ngụm nước canh, không hề ăn mỳ, cô cũng không nói gì nữa.
Hai người cũng cứ trầm ngâm nhưu vậy cho tới khi xong bữa điểm tâm đêm, ai cũng không nói thêm gì nữa.
“Uống thuốc vào rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Giang Thần Hy nói, đưa tay xoa xoa đầu cô, kèm theo cử chỉ khiến cho Tô Lê cảm thấy sự thân mật quen thuộc.
Tô Lê nhìn anh, khẽ cười nói: “Giang thiếu, tin tức gần đây quả thực nhiều quá, rất nhiều tin tức nói không tốt về anh, em có cần làm cái gì đó không?”
Giang Thần Hy nhìn cô, lại trầm ngâm một lúc lâu.
Tô Lê nhìn anh, “Sao thế?”
Giang Thần Hy khẽ cười, châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, nói: “Không có gì, chỉ là em vẫn còn đang sốt cao, đi tắm đi, chuyện gì cũng để ngày mai rồi nói. Anh còn có chuyện, em ngủ trước đi.”
Tô Lê nhìn anh khẽ cười nói: “Giang thiếu, em không phải là kiểu người thích ầm ĩ, với lại sắp đặt rõ ràng như thế, nhìn ra được anh là do bị hãm hại, tóm lại bất luận xảy ra chuyện gì đi nữa, em luôn tin tưởng anh.”
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc, trầm ngâm một lúc lâu sau rồi "ừ" một tiếng, nói: " Được, anh biết rồi." Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khẽ cười, nói: " Được rồi, anh đi làm việc đây, em nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tô Lê tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Thần Hy đang ngời ở ghế sô pha chỗ làm việc, đang xe tài liệu ở trên tay.
Tô Lê không phải là không nhìn ra được thái độ của Giang Thần Hy, lúc nóng lúc lạnh, dường như lúc nào cũng rối rắm chuyện gì đó, cô đối với chuyện của anh, trước giờ không quản chuyện gì cả, cô trước giờ chưa bao giờ hỏi hay quan tâm.
Hoa Hoa cũng từng nói với cô, sự tin tưởng quá mức của cô, trong mắt người khác lại là không quan tâm.
Hoặc có lẽ vốn dĩ không được tính là gì cả, nhưng mà sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, sự quan tâm và để ý của cô sao lại khiến cho người ta cảm thấy giả tạo quá, rất khó để người ta cảm thấy là thật.
Nhưng mà Tô Lê lại chưa nhìn ra được, anh hôm nay nhìn thấy cô tới tìm anh,lẽ ra phải là vui mới đúng chứ?
Cô thở một hơi dài sau đó leo lên giường, đắp chăn và đi ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng, hiển nhiên không như lúc nói chuyện.
Khi ngủ mơ màng, cô cảm thấy có người ôm cô từ phía sau lưng, trong hơi thở của cô có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Cô ngủ rất say, giống như là không biết gì vậy.
Tô Lê dường như gặp cơn ác mộng, cô nghe thấy tiếng động cơ và còn cả tiếng xe phanh gấp.
Cô mơ hồ nhìn thấy như là một chiếc xe của Trần Miễn chạy như bay trong cơn mưa, “Trần Miễn … Trần Miễn …” Cô hét to, nhưng mà cô dường như gọi thế nào cũng không thể gọi được.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy toàn thân mình ướt đẫm, cô nóng tới mức chỉ muốn đẩy tung chiếc chăn đang đắp trên người ra, nhưng dường như tay cô lại bị ai đó giữ chặt lại, muốn thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Cô hét lên vài tiếng, cũng không biết mình đang hét cái gì.
“Đừng động đậy.” Bên tai, cô nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Giang Thần Hy.
Phản ứng đầu tiên của cô, cô chau mày, mở mắt ra.
Trong lơ mơ, cô bị người giữ chặt lấy hàm dưới, sau đó bị hôn lên môi, sau đó lại một dòng nước mát lạnh lướt trên môi cô, làm ẩm cổ họng cô.
Cô mở mắt ra, đối diện là đôi mắt trầm lắng cưa Giang Thần Hy.
Không biết vì sao, trong lúc đột nhiên cô lại nhìn thấy được ánh mắt đau khổ bất lực của Giang Thần Hy.
Anh lơ đãng một lúc, rất nhanh sau đó liền thu lại cảm xúc của mình, sau đó hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Tô Lê mím mím môi, hít một hơi dài và “ừ” một tiếng, thì thầm hỏi: “Em … sao vậy?”
Giang Thần Hy đưa tay vuốt vuốt mặt cô, gõ nhẹ vào trán co, khẽ cười, “Sốt mê rồi, toàn nói những câu linh tinh.”
Tô Lê lơ mơ nhớ lại xem mình rốt cuộc đã mơ giấc mơ gì, cô lơ đãng suy nghĩ, lại dường như mơ hồ nhớ ra đã mơ thấy Trần Miễn …
Trong mơ rất rối loạn.
Cô nhìn nhìn Giang Thần Hy, nắm lấy tóc của mình, nói: “Em có nói linh tinh gì vậy?”
Giang Thần Hy nhìn cô, lại không nói gì cả, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Đi tắm đi, người em toát ra đầy người mồ hôi rồi kìa.”
Tô Lê vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Giang Thần Hy lại gọi điện thoại cho phòng khách, kêu người tới thay ga giường.
Tô Lê quay người, Giang Thần Hy ngắt điện thoại xong nhẹ nhàng nói: “Em luôn miệng gọi Trần Miễn, bảo anh ta cẩn thận, không biết em mơ thấy cái gì, mà khiến em la hét ầm ĩ như vậy.”
Tô Lê nhìn anh, cô mím mím môi, vốn dĩ muốn nói câu gì đó nhưng lại cứng họng không nói ra được, “Em … em cũng không biết nữa, xin, xin lỗi…”
Giang Thần Hy rót một cốc nước, rồi lại đưa cho cô, nói: “Ra nhiều mồ hôi như vậy, uống nhiều nước một chút, sốt trên người đều phát ra rồi, cuối cùng cũng hạ sốt rồi, sau này cơ thể không khỏe thì đừng miễn cưỡng làm cái gì cả, đặc biệt là đột quỵ, nếu như nghiêm trọng thì sẽ rất là nguy hiểm.”
Tô Lê ngơ ngác một lúc rồi quay người nói: “Em đi tắm một chút,” cô không hề đỡ lấy cốc nước mà Giang Thần Hy mang tới, cũng không trả lời câu nói của anh.
Giang Thần Hy cầm nắm chặt cốc nước trong tay, sau đó tự mình ngẩng đầu lên uống cạn cốc nước.
Anh không khỏi khẽ cười nhạt một cái.
Từng câu từng câu một anh nghe rõ Tô Lê trong mơ mộng thần trí không tỉnh táo lại luôn miệng gọi Trần Miễn, anh chỉ biết cười nhạt như thế.
Chờ Tô Lê từ phòng tắm bước ra, Giang Thần Hy đã ngủ quên mất, quay lưng ra hướng cô.
Tô Lê lúng túng một chút, sau đó, cô chỉ khẽ cười, sau đó cũng trèo lên giường.
Giường ở khách sạn so với giường ở nhà, nhỏ hơn rất nhiều, mà Tô Lê vẫn giữ một khoảng cách khá lớn với Giang Thần Hy, lại trở về những ngày mà trong những giấc ngủ đó không ai đụng chạm tới ai cả.
Cô cũng không biết bản thân mình vì sao lại hét tên của Trần Miễn, cũng không nhớ chính xác rằng bản thân rốt cuộc đã mơ phải cơn ác mộng gì.
Những điều này không quan trọng, điều quan trọng là, Giang Thần Hy đối với sự sợ hãi của cô dường như là thất vọng hoàn toàn …
Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh lại, cũng không nhìn thấy Giang Thần Hy, cô kéo ri đô cửa sổ ra, bên ngoài ánh nắng chiếu vào tới nỗi không thể mở mắt ra được.
Cô nhìn bốn xung quanh, sờ sờ đầu mình, tối qua sốt cao người ra đầy mồ hôi, người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Điện thoại tối qua hết pin cũng quên không sạc, Tô Lê tìm chiếc sạc pin để sạc điện vào.
Mở nguồn điện thoại lên, chỉ có rất nhiều cuộc điện thoại gọi nhỡ của Hoa Hoa.
Tô Lê gọi lại, “Hoa Hoa.”
Hoa Hoa thở phào ở đầu dây bên kia, nói: “Cuối cùng cũng có tin tức của chị rồi, tối hôm qua em còn nói sao mà cảm thấy cái thành phố Hải Thành này dường như biến mất tăm mất tích hay sao ấy, một hai người đi là mất luôn không thấy tung tích gì cả, đúng là lo lắng chết đi được.”
Tô Lê khẽ cười nói: “Chị không sao, chỉ là tối qua hơi sốt một chút, giờ thì không sao rồi.”
Vừa nói vừa uống một ngụm nước.
" À, phải rồi phải rồi, Chị Tô Lê, em nói với chị một chuyện nghiêm túc." Hoa Hoa đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
"Có phải chuyện chị bảo em đi điều tra có tin tức rồi không?"
Hôm qua lúc Tô Lê đang trên đường đi ra sân bay, bèn bảo Hoa Hoa đi điều tra những bài báo ra những tin bê bối về Giang Thần Hy đó có phải có người đứng sau hay không. Thực ra trong lòng cô cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó nhưng thực sự lại không dám nghĩ tới.
Tô Lê vừa mở quyển sổ ghi chép vừa nói: “Chị Tô Lê, cái cô mà gọi là người mẫu trẻ này, căn bản không phải là người mẫu hay diễn viên gì cả, chính là cái cô Kha Ninh đó. Với lại em cũng điều tra được, hiện giờ Kha Ninh đang ở trong một bệnh viện tư nhân tên Thụy An ở Hải Thành.”
Tô Lê khẽ chau mày, “Em chắc chắn đó là Kha Ninh?”
Hoa Hoa nói rất nghiêm túc: “Đương nhiên chắc chắn rồi. Em tìm tới sư huynh của em thông qua mối quan hệ thì nhìn thấy bức ảnh, em đã gặp cô ta, chắc chắn là cô ta.” Đầu mày của Tô Lê lại càng chau lại.
Hoa Hoa ở đầu dây điện thoại bên kia gọi lên hai tiếng, thấy Tô Lê vẫn không có phản ứng gì, thế là cô lo lắng, “Chị Tô Lê, em thấy rằng nhất định phải có sự tình gì ở đây, thiếu gia yêu thương chị như vậy, chẳng phải chị còn nói hôm đó mưa to, anh ấy còn cõng chị về nhà sao. Hơn nữa, đến chị Thiệu Phương cũng nói, những chuyện này đã được xác định là chắc chắn có liên quan gì đó với những người thuộc nhà Giang gia, Giang gia có nhiều người không ưa thiếu gia đến thế, ai biết được có ai đó muốn cố ý hãm hại thiếu gia chứ, thực ra những người bị cuốn vào trong câu chuyện này đều có thể nhìn ra được, đây chính là một thủ đoạn rất nghèo hèn, nhưng cũng lại là một thủ đoạn rất hữu dụng, đúng không?”
Tô Lê cúi xuống khẽ im lặng thở dài một cái, nói: “Đúng thế, chính vì là như thế, chị mới nghĩ cách để giúp đỡ Giang thiếu vượt qua cửa ải khó khăn này. Đúng rồi, em gửi cho chị cái địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh mà cái cô Kha Ninh kia đang nằm cho chị.”
Hoa Hoa nghe xong lập tức lo lắng nói: “Chị Tô Lê, chị định làm gì vậy? Chị đừng kích động quá, chuyện này mà làm ầm lên, giới truyền thông lại càng làm to hơn đấy.”
Tô Lê nghe xong khẽ cười, sau đó nói: “Giang thiếu luôn cảm thấy chị quá là bình tĩnh, đối mặt với chuyện của anh ấy luôn quá là lạnh nhạt, chị muốn đi phá đám cô ta, em nói xem Giang thiếu có vui không?”
“Á?” Sắc mặt Hoa Hoa đầy những nghi ngờ, nói: “Chị Tô Lê, chị đừng làm gì quá kích, lúc này thì đúng là nên thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện chị ạ.”
Tô Lê khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, chị sẽ không làm bừa đâu, chỉ là chị muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị càng ngày càng nghi ngờ cái cô Kha Ninh kia. Nếu như cô ta thật sự có ý đồ gì, thì tuyệt đối không được để cô ta xuất hiện ở trước mặt Giang thiếu nữa. Chị không thể để bất cứ ai làm hại anh ấy.”
Thực ra khi nói ra câu nói này, Tô Lê không khỏi cảm thấy có chút trớ trêu, thực sự cô cảm thấy rằng người làm tổn thương Giang Thần Hy sâu sắc nhất, lại chính là bản thân cô …