Tô Lê ngồi đó nhắm mắt lại, nghe thấy Hoa Hoa hỏi vậy bèn mở mắt ra, “Tức giận sao?” Cô lên tiếng.
Hoa Hoa thở dài một hơi, cô vò đầu bứt tóc rồi nói: “Đúng vậy, chị Tô Lê, lẽ nào chị không để ý chút nào sao?” Rõ ràng bây giờ giám đốc đang bảo vệ người đàn bà đó, chị không ra mặt xem thế nào, chị Tô Lê, lúc chị đi Hải Thành đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị có nhìn thấy người phụ nữ đó hay không? Chị có xúc động muốn tát cô ta mấy cái xong bảo cô ta cút đi thật xa hay không?”
Tô Lê hít một hơi thật sâu sau đó bèn nhắm mắt lại rồi nói: “Giang thiếu và cô ta không có quan hệ gì cả.”
Hoa Hoa nhìn cô rồi hỏi: “Chị Tô Lê, chị tin giám đốc như vậy hay sao?”
Tô Lê ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô trầm mặc một lúc rồi nói: “Chị tin, anh ấy là chồng chị, là người đàn ông chị sống cùng cả đời này, nếu như ngay cả anh ấy chị cũng không tin thì còn có thể tin ai.”
Hoa Hoa nhìn Tô Lê, cô muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng rồi bèn nuốt xuống.
Xe dừng lại trước cửa,Tô Lê bước xuống xe, nhưng trước khi xuống xe Tô Lê quay lại dặn Hoa Hoa trước 9h sáng mai đến đây.
“Ngày mai chị không có việc gì mà?” Hoa Hoa nói: “Chị Thiệu Phương nói mấy ngày nay chị đừng có ra ngoài, đỡ bị người khác tấn công, chị cũng biết mà, hiện nay tuỳ tiện mắng người trên mạng không phạm pháp, tốt nhất là tránh gây ra thêm phiền phức thì hơn.”
Tô Lê cười nói: “Chị đi Mỹ, vừa xem vé máy bay xong
chuyến bay sớm nhất là vào 11 giờ trưa mai, chị có thể nghỉ ngơi một tối,em giúp chị sắp xếp hành lý nhé."
"Cái gì cơ? Mai chị đi Mỹ sao?" Hoa Hoa kinh ngạc nhìn cô
Tô Lê "ừ" một tiếng, cô cười không nói gì.
Cô biết vấn đề giữa cô và Giang Thần Hy là vô cùng nghiêm trọng, trong lòng cô biết rõ thời gian không giải quyết được gì,có lẽ thời giam càng lâu càng làm sự việc nghiêm trọng thêm, cô buộc phải đi tìm anh, cô biết chẳng qua là anh đang giận dỗi cô mà thôi.
Hoa Hoa nói:" Chị Tô Lê vậy để em chuẩn bị hành lý cho chị, lần này chị đi Mỹ có lâu không, lúc đi Hải Thành em không kịp chuẩn bị giày cho chị, chị nhìn chân chị xem."
Tô Lê cúi xuống nhìn chân mình, cô cười nói, "Chị cố ý đấy."
Nói xong cô bèn ngồi xuống.
Hoa Hoa đang giúp cô chuẩn bị quần áo cảm thấy khó hiểu, cô hỏi:" Sao lại cố ý?"
Tô Lê ngồi xuống ghế, cô tháo lớp bông băng đang quấn ở chân ra, cô nhìn vết thương trên chân mình, cong môi nói:" Nếu không thì sao báo chí lại biết chuyện chị về Yến thành được? Những ngày gần đây có nhiều tin tức không tốt về Giang thiếu, có ảnh hưởng xấu đến hình tượng của anh ấy,mặc dù chị không biết việc đó có ảnh hưởng như thế nào đối với sự nghiệp của anh ấy, nhưng việc đó đã bị người khác bới móc ra thì ắt phải có lý do. Trước khi đến Hải thành chị có để lộ tin tức cho bên phóng viên, dựa theo tính cách truy rõ ràng mọi việc của họ, quả nhiên họ đã truy đuổi đến cùng, mặc dù chỉ mới đến đây có một ngày nhưng chị đã tạo ra những hình ảnh tốt đẹp về việc Giang thiếu đối tốt với chị. Sau ngày hôm đó chị cố ý làm bị thương chân mình, sau đó lại chọn một đôi giày cao gót không phù hợp,lúc đó Giang thiếu sẽ đau lòng, anh ấy không thể không quan tâm đến chị."
Hoa Hoa đang thu dọn quần áo, cô lướt xem tin tức. Là tin tức từ mấy tài khoản nổi tiếng trên mạng.
Có một phóng viên giấu tên đưa tin Giang Thần Hy và Tô Lê thân mật ở Hải thành.
Trên báo là ảnh Giang Thần Hy vừa đi ra từ hiệu thuốc, anh quỳ xuống bôi thuốc lên chân Tô Lê.
Hoa Hoa nhìn Tô Lê, cô có chút khó mở lời:" Tất cả đều là do chị sắp xếp hết sao?"
Tô Lê "ừ" một tiếng, cô nhìn điện thoại vẫn luôn rung của mình. Là Trần Miễn gọi.
Cô trực tiếp tắt máy.
"Vậy hai người lần lượt đến bệnh viện... Việc này phải giải thích sao đây?" Hoa Hoa không hiểu hỏi.
Hoa Hoa đương nhiên biết Tô Lê đến bệnh viện là để làm gì rồi.
Cô nhìn chân bị thương của mình rồi hỏi:"Trên báo viết cái gì?"
Hoa Hoa đọc tin tức rồi nói:" Nghi ngờ có thai, đến bệnh viện làm kiểm tra."
Tô Lê nghĩ một lúc rồi nói:" Tìm một lý do phủ nhận mơ hồ chút, để mọi người nghĩ chị có thai."
"Được rồi, việc này không khó...nhưng mà như vậy có tốt hay không?" Hoa Hoa hỏi Tô Lê.
Tô Lê "ừ" một tiếng rồi nói:"Đừng quan tâm đến chị, việc trước mắt là phải đè chuyện của Giang Thần Hy lại."
"Nhưng mà,..chị Thiệu Phương,nhưng mà giám đốc không hề để ý." Hoa Hoa nói.
Tô Lê cười nói:"Anh ấy không quan tâm nhưng chị quan tâm,đừng nói nữa, Giang thiếu không muốn người khác lo,vậy thì việc này giao cho em đi làm đấy, làm lén lút thôi, đừng có gây thêm phiền phức cho Giang thiếu."
Hoa Hoa gật đầu nói:" Vậy tại sao chị lại đi Mỹ,nếu như chị Thiệu Phương hỏi thì em biết trả lời ra sao."
Tô Lê cười nói:" Nói với chị ấy là chị nhớ Giang thiếu, chị đi tìm anh ấy."
"Đơn giản như vậy hay sao?" Hoa Hoa hỏi.
Tô Lê cười nói:" Bên chúa chị Thiệu Phương em phải linh hoạt chút, nếu chị ấy không hỏi đến thì đừng nói,còn nếu chị ấy mà hỏi thì vài ba câu là có thể bóc trần được lời nói dối của em."
Hoa Hoa lè lưỡi, cô đảm bảo sẽ giữ kín bí mật này.
Tô Lê gật đầu, cô không nói thêm gì nữa.
Cô không biết việc cô làm có giúp ích gì cho Giang Thần Hy không nhưng mà cô phải lợi dụng danh phận vợ của anh để giúp đỡ anh...
Hoa Hoa thu dọn xong hành lý cho Tô Lê bèn rời đi.
Tô Lê đang chuẩn bị đi tắm thì má Trương gõ cửa nói có người đến tìm cô.
Trong lòng cô cũng mơ hồ đoán được người đến là ai rồi, cô trầm mặc một lúc, rồi nói:" Nói với anh ấy tôi đã đi ngủ rồi, có gì để lúc khác nói."
Má Trương dạ một tiếng.
Tô Lê thở dài một hơi.
Sáng ngày thứ hai Hoa Hoa đến đón Tô Lê, vì cô đặt vé máy bay vào buổi trưa nên cô cũng không vội lắm,cô có thể ăn sáng xong rồi mới đi.
Má Trương vào nói có khách đến.
Hoa Hoa thắc mắc:" Sao sớm như vậy lại có khách đến?"
"Hoa Hồ em lấy hành lý xuống đây cho chị." Tô Lê sai Hoa Hoa đi lên lầu.
Má Trương nói:" Là Trần Miễn thiếu gia, cậu ấy đã đến từ hôm kia rồi."
Tô Lê không nói gì cả.
Lúc này điện thoại của Tô Lê để chuông, cô bắt máy.
"Alo."
"Bây giờ tớ đang đứng trước cửa nhà cậu, tớ nhớ cậu, tớ có lời muốn nói với cậu." Trần Miễn nói.
Tô Lê rũ mắt xuống, cô trầm mặc một lúc rồi nói:" Cậu chỉ cần trả lời tớ một câu, tất cả mọi chuyện có phải cậu làm không?"
Trần Miễn ngây người, anh trầm mặc không nói gì cả.
Tô Lê đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cô nói:"Tớ biết rồi."
Trần Miễn nói:"Tớ muốn giải thích với cậu."
“Trần Miễn, cậu biết rõ tình hình hiện nay, nếu như cậu không muốn tớ gặp khó khăn trong việc xuất cảnh, thì cậu cứ đứng bên ngoài đợi, để mặc đám phóng viên ở ngoài viết linh tinh.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi cúp máy, Tô Lê biết Trần Miễn nhất định sẽ bỏ đi…
Mỹ:
Giang Thần Hy đi vào một khác sạn, anh nói cái gì đó với người đi cùng, A Hào cung kính đưa cho anh một tập tài liệu, anh ấy vừa xem vừa nói gì đó,người đi sau kính cẩn lắng nghe.
Lúc này ông chủ khách sạn Đại Đường cung kính chạy ra tiếp đón, “Giang tiên sinh.”
Giang Thần Hy nhìn ông ta một cái.
Ông chủ khách sạn Đại Đường nói: “Có một vị tiểu thư ngồi kia đợi ngài rất lâu rồi.” Nói xong ông ta bèn chỉ về phía phòng nghỉ ngơi cạnh cửa sổ.
Giang Thần Hy nhìn sang phía đó, anh nhìn thấy Tô Lê đang ngồi ở đó, cô yên tĩnh ngồi chờ đợi, nhưng do khoảng cách quá xa cho nên có lẽ cô không chú ý đến động tĩnh bên này.
A Hào ở bên cạnh quá hiểu Giang Thần Hy rồi,anh nhìn thấy Giang Thần Hy không có nói gì, thế là bèn đi thẳng đến chỗ Tô Lê: “Phu nhân.”
Tô Lê quay đầu lại nhìn anh ta, A Hào lập tức nghiêng người đi để cô có thể nhìn thấy Giang Thần Hy ở phía xa.
Giang Thần Hy và Tô Lê hai người bốn mắt chạm nhau,nhưng cũng chỉ có mấy giây ngắn ngủi, Giang Thần Hy quay người đi thẳng đến chỗ thang máy.
Sớm đã có người ấn thang máy cho anh, anh đi thẳng vào trong, cửa thang máy từ từ đóng lại, tất cả hành động của anh đều rất dứt khoát, không hề có chút gì do dự.
Tô Lê vốn tưởng rằng khi anh nhìn thấy cô sẽ rất cao mừng mà trực tiếp đi đến chỗ cô,sau đó anh sẽ nói với cô, “Sao lại đột nhiên chạy đến đây vậy?”,chỉ là khi mọi chuyện xảy ra trước mắt, cô có chút…mất mát….
Anh ấy ấy vậy mà chỉ liếc nhìn cô có một cái, ngay cả chút biểu cảm kinh ngạc vui mừng cũng không có, cứ thế mà quay người đi mất?
Tô Lê không nhịn được bật cười chua xót.
Bởi vì lệch múi giờ, cô có chút hoảng hốt không biết bây giờ là lúc nào.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng đầu cô là một mảng tối đen.
Cảm giác mất mát cũng dần dần khiến cô cảm thấy lần đến thăm này là một hành động ngu xuẩn.
“Thiếu phu nhân.” A Hào gọi cô một tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
A Hào nói: “Thiếu phu nhân, bây giờ tôi đưa cô đến phòng của giám đốc nhé?” Tô Lê gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Phòng của Giang Thần Hy đương nhiên là phòng sang trọng nhất của khách sạn này, mặc dù hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm, có mưa nhỏ, nhưng mà tầm nhìn vẫn rất tốt.
A Hào bảo nhân viên khách sạn mang hành lý của Tô Lê vào phòng, anh nói: “Phu nhân, cô đã ngồi máy bay mười mấy tiếng rồi, nhất định là rất mệt, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Lê gật đầu rồi nói: “Được, cảm ơn.”
A Hào nhìn cô, anh cười nói: “Phu nhân cần gì thì có thể gọi tôi, tôi ra ngoài trước.”
Tô Lê gật đầu, tâm trạng không quá tốt, cô cũng không muốn nói gì.
Sau khi A Hào đi ra ngoài, cô nhìn bốn phía xung quanh, bài trí trong phòng rất đơn giản, không có đồ trang trí nào quá sang trọng, trên bàn có rất nhiều tài liệu, còn có cả một chiếc máy tính.
Quần áo của anh được sắp xếp gọn gàng trong tủ, chiếc tủ đầu giường có điện thoại của anh, nhưng mà điện thoại đã tắt máy rồi, cô nhìn thấy trên bàn có một cây son…