Điếu thuốc lá từ từ cháy hết, anh hít sâu một hơi thuốc, rồi đem đầu thuốc lá dập tắt, sau đó xoay người bước xuống lầu. Chỉ thấy anh một tay nhét vào trong túi quần, tay còn lại cầm một chiếc chăn.
Anh đi thẳng đến bên cạnh Tô Lê nhưng dường như cô không phát hiện ra. Anh cẩn thận đem chiếc chăn choàng lên người cô.
Lúc này Tô Lê mới đột nhiên giật mình nhận ra, cô ngước mắt lên nhìn đối phương, hơi mỉm cười nói: “Lục tiên sinh.”
Lục Tử Thần nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù gương mặt vì bị bệnh mà trở nên trắng bệch, cũng không đánh phấn, nhưng dưới ánh nắng mặt trời gương mặt cô toát lên vẻ đẹp khiến cho người ta rung động.
Anh cười nói: “Nghe nói em bị cảm lạnh rồi, còn bị sốt cao nữa, ra ngoài như vậy không sợ bệnh tình nghiêm trọng hơn sao?”
Tô Lê nhìn anh, híp mắt lại cười nói: “Bác sĩ cũng nói tia tử ngoại có thể tiêu diệt vi khuẩn mà, em thực hiện một chút chức năng quang hợp, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ khỏi.”
“Chức năng quang hợp?” Lục Tử Thần không nhịn được bật cười thành tiếng: “Vậy…em không ngại cùng tôi diệt vi khuẩn, quang hợp một chút chứ?”
Tô Lê cũng không nhịn được bật cười, dù sao nơi này cũng không chỉ thuộc về mình cô, nên cô nghĩ để anh ta ngồi đây cũng được thôi. Dứt lời, cô âm thầm ôm lấy chiếc chăn mà Lục Tử Thần khoác lên người cô, nói một tiếng cảm ơn. Lục Tử Thần cũng không trả lời lại, anh nhìn cô rồi hỏi: “Trán của em làm sao vậy? Anh nhớ là lúc em rơi xuống nước trán vẫn chưa bị thương.”
Tô Lê đưa tay lên sờ vào nơi bị băng lại, cười nói: “Như vậy không phải nhìn trông sẽ đáng thương hơn sao, có thể khiến cho chồng chưa cưới của em đau lòng hơn một chút, có gì không tốt chứ? Đàn ông các anh không phải đều thích loại phụ nữ yếu đuối như vậy sao? Như vậy sẽ kích thích khát vọng bảo vệ của đàn ông.”
Lục Tử Thần nhìn cô, bất giác cười nói: “Cũng không phải như vậy, không phải mỗi người đàn ông đều thích loại phụ nữ yếu đuối, thời gian dài hơn một chút thì sẽ cảm thấy cuộc sống rất nhạt nhẽo vô vị, nhưng Tô tiểu thư không giống như vậy, sức hấp dẫn của em rất lớn, có thể khiến đàn ông không kìm được mà bị lôi cuốn.”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười thành tiếng rồi nói: “Lục tiên sinh, đây là anh đang khen em sao?”
Lục Tử Thần khẽ nhíu mày, mang theo nụ cười chứa đựng đầy thâm tình, bình thản nói: “Tô tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Tô Lê né tránh ánh mắt của anh, vén mái tóc hơi rối của mình ra phía sau tai cười nói: “Lời khen này quả thực có chút đặc biệt, có điều…” Cô nhìn anh, cười nói: “Có điều em rất thích…”
Lục Tử Thần cười, không nói thêm gì cả.
“Hễ anh không có ở đây là em liền chạy lung tung.” Chỉ thấy Giang Thần Hy chạy về phía bên này.
Thân hình to lớn của anh cuối cùng đứng chắn trước mặt cô, Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh rôi cười nói: “Em cũng đâu có trốn đi đâu, chỉ là muốn ra ngoài phơi nắng một lát.”
Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng, mang theo sự chiều chuộng xoa xoa đầu cô, nhìn về phía Lục Tử Thần nói: “Lục thiếu, anh cũng tới phơi nắng sao?”
Lục Tử Thần lạnh nhạt hừm một tiếng, nhún nhún vai rối nói: “Ánh nắng mặt trời rất tốt, vả lại cũng không ai nói tôi không được ở đây phơi nắng.”
Giang Thần Hy cười, không nói lại gì cả, nhẹ nhàng tiến lại gần ôm lấy cô, sau đó xoay người ngồi xuống, coi cô như là một đứa trẻ ôm vào trong lòng, rồi híp mắt nhìn cô nói: “Như vậy có thoải mái không?”
Tô Lê hướng mắt nhìn anh, sau đó bất giác cười, hơi nghiêng đầu tựa vào trong ngực anh, bình thản nói: “Thoải mái.”
Bọn họ càng ngày càng thân mật, Lục Tử Viễn đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục ở lại nữa, sau đó anh xoay người rời đi. Tô Lê trông thấy Lục Tử Viễn đã rời đi, bèn đưa tay ôm lấy cổ anh cười nói: “Giang thiếu, anh khoe khoang cho người ta xem như vậy, sẽ làm cho người ta ghen tị đấy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, anh nhếch nhếch khóe miệng trầm giọng nói: “Tôi chỉ mới không ở đây nửa ngày, mà ngay cả Lục Tử Thần em cũng đã quyến rũ được rồi, thật lợi hại.”
Tô Lê cười cười ho nhẹ vài tiếng nói: “Em đâu có làm gì, thật oan uổng.”
Giang Thần Hy nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh nói: “Xem ra tôi đã chiều hư em rồi, như vậy đi, chúng ta lập ra một quy tắc, em không được ở sau lưng tôi cười nói thân mật với người đàn ông khác, tôi sẽ ghen mất.”
Tô Lê nhìn anh, chớp chớp đôi mắt lộ ra một chút xảo quyệt nói: “Giang thiếu, sau này anh cứ nói thẳng là không cho phép em và Lục Tử Thần nói chuyện với nhau là được mà.”
Vẻ mặt của Giang Thần Hy trở nên trầm xuống.
Tô Lê lại cười nói tiếp: “Thực ra Giang thiếu à, em đang giúp anh đó, nếu như em quyến rũ được Lục Tử Thần thì anh có thể cùng với người em gái trên danh nghĩa của anh ở bên nhau rồi.”
Lời nói của Tô Lê quá thẳng thắn, vẻ mặt của Giang Thần Hy phút chốc trở nên trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên đen lại, nhưng có thể âm thầm cảm nhận được vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta nhìn thấy cũng trở nên phát run người. Tô Lê nhìn anh, hai người họ bốn mắt chạm nhau, cuối cung Tô Lê chủ động hôn lên môi của anh, nũng nịu dụi đầu vào trong lòng anh, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh nói: “Tức giận rồi sao?”
Giang Thần Hy chớp chớp mắt, khóe miệng vẫn nhếch lên cao như lúc trước, mang theo ý cười, trầm giọng nói: “Em thấy sao?”
Vừa dứt lời, anh liền giữ lấy cằm cô, sau đó tiến lại gần hôn lên môi của cô, là một nụ hôn mang theo đôi chút trừng phạt, đôi môi của cô có chút đau đớn, khiến cho Tô Lê hơi chau mày lại…
Có hai người đang đứng ở một nơi cách đó không xa, là Kiều Vy và Giang Tiểu Ngữ.
Kiều Vy nhìn Giang Tiểu Ngữ ở bên cạnh, cười khỉnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tô Lê này cũng thật lợi hại, khiến cho hai người họ đàn ông vốn dĩ ở bên cạnh cô đều bị hấp dẫn, tôi vẫn luôn tưởng rằng Lục luật sư đối với cô là một lòng một dạ, có điều thật không nghĩ tới không có ai là không thích đi ăn vụng cả, Tiểu Ngữ cô cũng nên tự hỏi lại chính mình xem, cả ngày đều ủ rũ mệt mỏi, tôi mà là đàn ông tôi cũng cảm thấy vô vị, cô nhìn Tô Lê người ta xem, dáng vẻ yểu điệu, đa phần sẽ khiến cho đàn ông mê đắm.”
Giang Tiểu Ngữ thu lại tầm mắt, híp mắt cười nói: “Tiểu Vy, cô hà tất phải nói như vậy? Tô Lê là người bạn gái và hôn phu duy nhất mà Thần Hy công khai thừa nhận, tuy rằng danh tiếng của Tô Lê không tốt, nhưng nếu như Thần Hy đã lựa chọn cô ấy vậy thì tôi nghĩ rằng cô ấy nhất định phải có ưu điểm, hơn nữa bọn họ ở với nhau cũng đâu phải ngày một ngày hai, cô không biết điều này sao? Vì vậy tuy rằng tôi không tán thành, nhưng với tư cách là em gái, tôi cũng sẽ không phản đối quyết định của anh trai, còn về Tử Thần…” nói rồi Giang Tiểu Ngữ cười một cách thiếu tự nhiên nói: “Anh ấy đối với tôi rất tốt trong lòng tôi hiểu rõ, sức khỏe của tôi trước giờ không tốt, anh ấy vẫn có thể chiều theo tôi, hơn nữa tôi và Tử Thần cũng sắp kết hôn rồi, anh ấy là chồng tương lai của tôi, nếu như ngay cả anh ấy mà tôi cũng không tin tưởng thì tôi nên tin tưởng ai đây?”
Kiều Vy nhìn cô, hít thở sâu một hơi, tức giận nói: “Giang Tiểu Ngữ, trước mặt tôi cô còn làm bộ làm tịch như vậy cho ai xem chứ? Cô có biết không, dáng vẻ này của cô khiến cho người ta vô cùng chán ghét, cô cứ tiếp tục diễn kịch tiếp cho tôi xem, tôi cũng muốn xem xem cô có thể diễn kịch được tới khi nào!”
Nói xong, Kiều Vy chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cười nói: “Có điều Giang Tiểu Ngữ à, tôi nghe nói, ngày hôm đó là cô cố tình kéo Tô Lê nhày xuống nước cùng cô, cô dám lấy tính mạng mình ra đánh cược, nhưng lại phí công vô ích mất rồi. Thật là tiếc quá mà!”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô ta, than nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tiểu Vy, cô đang nói gì vậy? Bản thân tôi như nào chẳng lẽ tôi lại không rõ sao? Lẽ nào tôi không cần mạng sống nữa sao? Tiểu Vy, cô cũng đừng phí công khiêu khích nữa, chuyện lần trước, Thần Hy vẫn đang tức giận đó, tôi cũng không muốn nghe cô ăn nói bậy bạ nữa.”
Kiều Vy căn răng nhìn cô ta, sau đó tức giận tới mức lập tức xoay người rời đi…
Giang Tiểu Ngữ thấy cô ta rời đi, hít thở sâu một hơi, rồi lại thu tầm mắt về hướng vào phía Giang Thần Hy, sau đó xoay người bước về phía phòng bệnh của mình…