Tô Lê có vẻ cũng không khách sáo, gọi món mà mình thích ăn nhất. Giang Thần Hy mở một chai rượu vang đắt tiền, bầu không khí vô cùng ấm áp.
“Giang thiếu gia nếm thử món thịt cừu không?” Cô vừa cắt thịt cừu trong đĩa vừa nói: “Ngon lắm đó.”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ chau mày, cười nói: “Tôi không thích ăn thịt rừng lắm.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Tô Lê nhún vai.
Giang Thần hy nhìn cô khẽ cười, nói: “Nhưng mà tôi cũng muốn nếm thử.”
Tô Lê nghe nói ngước mắt nhìn anh, cô đâu có ngốc, trong câu nói của Giang Thần Hy có vài phần mê hoặc và...dụ dỗ.
Cô mỉm cười, nói: “Vậy Giang thiếu gia gọi thêm một phần nha.”
“Tôi chỉ muốn nếm thử, không cần nhiều như vậy.” Giang Thần Hy trầm giọng nói.
Tô Lê khẽ nhíu mày, xắt một miếng thịt cười nói: “Nếu như Giang thiếu gia không ngại, em chia một chút cho anh nếm thử mùi vị.”
Giang Thần Hy không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cô. Tô Lê xắt một miếng thịt, sau đó vốn là muốn để vào tỏng đĩa trước mặt anh, nhưng Giang Thần Hy lại trực tiếp nắm chặt lấy tay của cô, đưa miếng thịt sốt tương tím hồng đẹp mắt từ trong tay cô cho vào miệng mình.
Tô lê có vẻ cũng không biểu lộ ra chút ý kháng cự, nếu trong lòng cô đã hiểu rõ ý của Giang Thần Hy, vậy thì không cần thiết làm như vậy nữa.
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ nhếch môi cười nói: “Chính xác, đầy vị hoang dã.”
Tô Lê thản nhiên thu lại tay của mình, mà nói: “Vậy Giang thiếu gia cảm thấy mùi vị này hợp hay không hợp với anh?”
Giang Thần Hy với lấy chiếc khăn lau khóe miệng, cười nói: “Đương nhiên, tôi nghĩ là thích, ngon ngoài sức tưởng tượng.”
Tô Lê nhẹ nhàng cười, nhưng không nói gì. Giang Thần Hy thậm chí còn kêu phục vụ đổi cho anh phần cơm giống hệt của Tô Lê.
Nhưng mà rất nhanh, Tô Lê lại tránh né góc máy ảnh chụp của thợ săn ảnh trong nhà hàng đang hướng ống kính về phía họ. Tô Lê liếc mắt không nhịn được cười phá lên.
Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “Em cười gì vậy?”
Tô Lê xắt thêm một miếng thịt cừu, chậm rãi cười nói: “Giang thiếu gia anh đoán xem, bản tin ngày mai sẽ nói những gì?”
Giang Thần Hy thực ra sớm đã phát hiện rồi, nhưng so với Tô Lê anh vẫn thể hiện rõ không quan tâm, mà cười nói: “Hình như em rất quan tâm tới bản tin giải trí?”
Tô Lê không nhịn được cười, nói: “Giang thiếu gia chê cười rồi, chỉ là em cảm thấy người quang minh lỗi lạc như Giang thiếu gia và người tiếng xấu lưu danh như em mà bị đồn đại, e là nhất định là một tin vô cùng lớn nhỉ, chính là có chút tò mò, bọn họ sẽ viết như thế nào nhỉ?”.
Giang Thần Hy lắc lắc ly rượu vang trong tay, cười nói: “Quang minh lỗi lạc? Em thấy tôi là người như vậy?”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn khẽ cười: “Sao hả? Lẽ nào không phải sao? Chí ít trong mắt người khác, loại phụ nữ như em vốn dĩ không xứng với anh.”
Giang Thần Hy ánh mắt hơi chùng xuống, chỉ thấy anh khẽ nhếch mép cười: “Cho nên gần đây em rất không ngoan?”
Tô Lê nháy mắt cười: “Không phải, chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa gì. Nếu Giang thiếu gia đã không cho em lợi ích, tại sao chúng ta vẫn phải tiếp tục?”
“Cho nên, em muốn kết thúc?” Giang Thần Hy chậm rãi nói.
Tô Lê cũng không nói thêm gì, chỉ một hơi uống cạn ly rượu vang...
Sau bữa tối, Tô Lê vốn chỉ tùy tiện nói: “Giang thiếu gia, anh mời em ăn cơm rồi, vậy em mời anh uống rượu, thấy thế nào?”
Cô vốn cho rằng, Giang Thần Hy nhìn với dáng vẻ thương nhân đàng hoàng, có lẽ sẽ không bằng lòng đi đến mấy chỗ quán bar phức tạp kiểu đó, cô cũng nhân cơ hội này có thể bỏ rơi anh.
Cô hiểu rất rõ, kiểu người đàn ông vốn nhìn không thấu này là rất nguy hiểm, hơn nữa cô cũng ngầm cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm đến từ người đàn ông này.
Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, Giang Thần Hy đã đồng ý mà không suy nghĩ gì, đây cũng khiến Tô Lê có chút kinh ngạc, nhưng mà cô cũng không có biểu cảm gì nhiều, đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt anh, cô nhìn thấy một vẻ đắc ý, đây là một kiểu đắc ý khi đạt được điều gì đó.
Đêm, là sự chiếu rọi, là say tình, là để người ta tràn đầy sự tưởng tượng, nó thuộc về sự giải thoát và trầm luân, là thuộc về đắm say và mê loạn.
Ánh đèn xanh đỏ lung linh, diễm lệ, kỳ vĩ, nó chiếu rọi cả thành phố, cũng là để nhìn thấy tận cùng sự từ bi hỷ xả của tất cả con người....
Đêm ở thành phố biển, càng làm cho sự tươi đẹp đạt tới đỉnh cao! Đây là một quán bar cũng coi như có tiếng, trong quán bar vang lên âm điệu rock cuồng nhiệt, ánh đèn chớp đủ màu rọi lên trên mọi người, như mộng như mơ. Mỗi một người đều giống như thả hồn phiêu ra khỏi thân xác, lắc lư chìm trong điệu nhạc, hò hét, trút xả đủ loại cảm xúc của bản thân.
Tô Lê uống vài ly rượu mạnh, cũng hòa vào đám người đang nhảy nhót lắc lư cơ thể của mình, thả lỏng bản thân. Cô thích âm thanh kiểu này, cô không thích yên tĩnh, bởi vì khi yên tĩnh con người sẽ suy nghĩ lung tung. Cô không muốn nghĩ những chuyện đó, bởi vì...đau khổ quá rồi...