Tô Lê cười cười nhỉn ánh mắt tràn đầy dục vọng của anh, sợ là anh nhịn quá lâu rồi, gân đây bọn họ vẫn luôn bận rộn, không có thời gian dành cho nhau.
Tô Lê cố ý trêu anh, cô nói: “Giang thiếu, thay em thoa kem dưỡng ẩm đi, tắm xong mà không thoa kem dưỡng ẩm thì da sẽ bị khô đấy.”
Nhưng mà Giang Thần Hy bỏ tay có kem dưỡng ẩm của cô sang một bên, “Giang thiếu không muốn giúp em bôi kem dưỡng ẩm hay sao?”
Giang Thần Hy không nhịn được cười thành tiếng, anh nói: “Tiếp theo sẽ phải làm hoạt động đổ mổ hôi, không cần bôi kem dưỡng ẩm đâu?”
Nói xong anh cúi xuống hôn lên môi cô…
… …
Sau khi trải qua cơn kích tình, Tô Lê vẫn nằm trong lòng anh.
Giang Thần hy nhìn cô, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: “Có làm em đau không?”
Tô Lê nhắm mắt lại, cô lắc đầu rồi nói: “Không sao cả.”
Giang Thần Hy vỗ nhẹ cô giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy, “Ngủ đi.”
Lúc này bỗng điện thoại rung lên.
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô hỏi: “Điện thoại của ai đấy?”
Giang Thần Hy vuốt tóc cô rồi nói: “Em ngủ đi, anh đi nghe điện thoại.”
Tô Lê quả thật rất buồn ngủ, cô gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Sau đó cô mơ màng ngủ thiếp đi, hình như cô có nghe thấy Giang Thần Hy đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô mở mắt ra thì thấy Giang Thần Hy đang vò đầu bứt tai.
Hình như Giang Thần Hy có nói cái gì mà tài vụ, nhưng cô quả thật rất mệt rồi, không có lắng nghe rõ ràng, cô xoay người lại chìm vào giấc ngủ.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang nằm ở trên giường, anh nghe xong điện thoại bèn nằm đi đến bên cạnh cô, anh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, anh hôn nhẹ lên trán cô.
Giang Thần Hy vỗ vỗ lưng cô, cho đến khi cô thực sự ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc nửa đêm, hình như cô nghe thấy tiếng mưa rơi, cô mơ màng mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, sau đó cô lại ngủ thiếp đi.
Nghe nói mấy ngày gần đây sẽ có bão, cho nên gió bên ngoài rất to.
Cô xoay người nhìn sang bên cạnh, thở dài một tiếng, không biết là anh đã dậy từ sáng sớm hay là tối qua vẫn luôn làm việc trong thư phòng.
Ngủ cả một tối, tinh thần của cô trở nên tốt hơn.
Cô đi xuống dưới lầu, cô nhìn thấy má Trương đang cho tiểu gạo nếp ăn.
“Má Trương,chào buổi sáng.” Cô đi đến bẹo má tiểu gạo nếp một cái.
Má Trương giọng lo lắng nói: “Tối qua tiên sinh lại ngủ lại trong thư phòng, cô nên khuyên cậu ấy cho dù công việc có nhiều thì cũng phải biết giữ gìn sức khoẻ.”
Tô Lê thờ dài một cái rồi nói: “Được,có cơ hội tôi sẽ nói với anh ấy.”
“Giang thiếu đi từ lúc nào vậy?”
“Vừa mới đi thôi.” Má Trương nói, “Tiên sinh vừa mới ăn xong bữa sáng.”
Lúc này trên tivi đang phát một bảng tin.
“Papa … “ Lúc này tiểu gạo nếp bỗng gọi một tiếng cha.
Tô Lê nhìn nó, con bé khua tay múa chân chỉ về hướng tivi.
Tiểu gạo nếp nhìn thấy Giang Thần Hy thế là vui vẻ gọi hai tiếng “papa”, nhưng mà lúc thì nó gọi papa lúc thì nó gọi mama, chọc cho Tô Lê thấy buồn cười.
Hoa Hoa vừa đến đã cực kỳ bà tám mà nói: “Chị Tô Lê, chị Tô Lê…”
“Sao vậy?” Tô Lê đang ôm tiểu gạo nếp chơi ở ngoài vườn.
“Tin tức hôm nay chị đã xem chưa?” Hoa Hoa nói, “Ở sân bay, hai người họ ôm ôm ấp ấp, còn có, hôm qua anh ta còn đi ra từ khách sạn của cô ta nữa.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa, cô ngồi xuống rồi nói: “Được rồi, đừng kêu trời nữa, nếu còn kêu nữa thì ông trời cũng bị em kêu cho sợ chạy mất đấy.”
Hoa Hoa nói: “Cái này, chị xem xong không tức giận sao? Người phụ nữ này là chuyên gia kinh tế của phố Wall, hơn nữa cô ta lại rất xinh đẹp, nghe nói cô ta hiện nay vẫn còn độc thân.”
Tô Lê cầm điện thoại xem tin tức, cô nói: “Qủa thật rất xinh đẹp.”
Hôm qua cô cũng quên mất không hỏi anh đã đi đón ai.
Hoa Hoa nhìn dáng vẻ cô không hề để tâm, cô bèn thờ dài rồi nói: “Chị Tô Lê, nói thật sự, em rất bội phục chị, chị không có chút cảnh giác gì sao? Nếu như cô ta và giám đốc là mối quan hệ không bình thường. Chị ít nhất cũng phải gọi mấy cuộc điện thoại hỏi xem giám đốc đang làm gì, nếu không thì qua mấy ngày nữa sẽ xảy ra càng nhiều chuyện phiền phức hơn.”
Tô Lê nhìn Hoa Hoa, rồi nói: “Không cần phải căng thẳng như vậy đâu, ghen một chút là gia vị của tình yêu, tình cảm của bọn chị vẫn rất tốt, không cần phải thêm chút gia vị này. Hoa Hoa, em có biết tại sao chị không lo lắng gì không? Không phải bởi vì chị tự tin có sức quyến rũ có thể giữ chân anh ấy mà chị tự tin rằng cho dù có người phụ nữ xinh đẹp hơn chị đứng trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không hề dao động, không phải tất cả đàn ông đều có thể chống lại được sự quyến rũ. Đề phòng không có tác dụng gì cả.”
Hoa Hoa nửa tin nửa ngờ, cô nói tiếp: “Dù sao em cũng chưa đạt đến cảnh giới cao như vậy, em cảm thấy, chỉ cần có người khác giới xuất hiện bên cạnh người đàn ông của em, thì em phải lập tức nắm rõ mọi tung tích, cái này gọi là biết địch biết ta.
Tô Lê không nhịn được cười, cô nói: “Chị không đến nỗi ghen nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không phải không để ý, ít nhất thì tối qua Giang thiếu cũng đã thành thật nói với chị là đi đón một người bạn cũ, anh ấy cũng không có phủ nhận là đi đón một vị đại mỹ nữ, suy ra mối quan hệ của anh ấy và người phụ nữ đó không có mờ ám như báo chí đã đưa tin.”
Hoa Hoa không nhịn được bái phục Tô Lê, cô nói: “Chị Tô Lê à, cuối cùng em cũng hiểu được cái gì là tình cảm cứng hơn vàng rồi.”
Tô Lê nói: “Được rồi, em đừng có lo lắng quá, đi giúp chị thu xếp chút đồ đạc, mấy ngày tiếp theo chị phải quay cảnh đêm, em đi chuẩn bị cho chị mấy tấm mặt nạ dưỡng da.”
Hoa Hoa nói: “Dạ.”
Tô Lê vì phải phối hợp với bạn diễn cho nên hai ngày này phải quay phim vào buổi tối.
Cô cũng đã nói với Giang Thần Hy rồi, mặc dù anh đối với việc cô liều mạng đóng phim rất đau lòng, nhưng dù sao đây cũng là công việc của cô.
Buổi tối Giang Thần Hy quay trở về ăn cơm.
Giang Thần Hy gắp rau cho cô rồi nói, “Buổi tối quay phim hại cho sức khoẻ, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi một lúc nhé, biết chưa?”
Tô Lê gật đầu rồi nói: “Yên tâm đi. Anh cũng đừng có bận bịu công việc như vậy nữa.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng rồi nói: “Yên tâm đi.”
Ngày thứ hai, sáng sớm Tô Lê đã phải ngồi xe để gia nhập đoàn làm phim.
Lại qua một buổi sáng nữa.
Tô Lê phải dậy từ sớm để làm việc, vừa mới quay xong một cảnh, cô đang đợi quay cảnh tiếp theo.
Cô vừa mới ngồi xuống, bởi vì nắng quá chói chang nên cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Hoa Hoa đi đến đưa điện thoại cho cô rồi nói, “Giám đốc gọi điện đến.”
Tô Lê lập tức bỏ điện thoại xuống rồi nhận lấy điện thoại.
Giang Thần Hy gọi điện cho cô, tâm trạng anh có vẻ rất tốt, “ Sớm như vậy mà đã gọi điện cho em rồi à?”
Giang Thần Hy nói: “Tối qua anh gọi cho em thì trợ lý bảo em đã ngủ rồi.”
Tô Lê cười nói: “Hoa Hoa không có nói lại với em. Không phải tối qua anh phải tham gia tiệc rượu sao?”
“Tối qua anh trốn về trước, tiểu gạo nếp ở nhà, anh phải về sớm.” Giang Thần Hy đang ăn bữa sáng, cô nghe được tiếng của tiểu gạo nếp ở bên cạnh.
“Anh đi rồi thì tiệc rượu sao tiếp tục được nữa?”
“Anh để Cảnh Niên ở lại xử lí.” Anh dừn lại một lát rồi hỏi: “Bữa sáng em ăn gì rồi?”
Tô Lê nói: “Một cái bánh mì và một ly sữa.”
Giang Thần Hy nghe vậy bèn nhíu chặt lông mày: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tô Lê cười nói: “Ở trong đoàn phim thì không có để ý nhiều đến cái đó, chỉ cần ăn no là được.”
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “Vậy em có muốn ăn thêm chút gì nữa không?”
“Muốn, em muốn ăn bánh bao của tiện Tường Ký.” Tô Lê hỏi: “Giang thiếu mua cho em ăn có được hay không?”
“Em về đây thì anh mua cho ăn.” Giang Thần Hy nói.
Tô Lê rũ mắt cười rồi nói: “Vậy được, đến lúc đó chúng ta sẽ đi ăn nhé?”
Giang Thần Hy đồng ý.
Lúc này Hoa Hoa chạy đến nói với cô, “Chị Tô Lê, đạo diễn bảo chị đến chỗ ông ấy để bàn về lời thoại.”
Tô Lê gật đầu rồi nói: “Được rồi, không nói nữa, đạo diễn bảo em qua đó, Giang thiếu phải nhớ ăn cơm đấy.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Tô Lê cúp máy liền đứng dậy đi tìm đạo diễn.
Đợi lúc Tô Lê quay xong trở lại phòng nghỉ ngơi thì cô nhìn thấy Giang Thần Hy đang ngồi ở vị trí của cô đọc kịch bản.
“Giang thiếu, sao anh lại đến đây?” Tô Lê cực kỳ bất ngờ.
Giang Thần Hy chỉ về phía hộp thức ăn trên bàn rồi nói, “Hai tiếng đi đường, chắc vẫn chưa nguội đâu, nhanh ăn đi.”
“Giám đốc anh không phải là cố tình đến đưa bánh bao cho chị Tô Lê chứ?” Hoa Hoa kinh ngạc.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cô cũng kinh ngạc không kém: “Giang thiếu không phải nói là đợi em quay về thì mới mua cho em sao?”
Giang Thần Hy đứng dậy, anh kéo một chiếc ghế ra cho cô ngồi, sau đó anh lấy đũa cho cô rồi nói: “Tranh thủ ăn đi.”