Mục lục
Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lê không nói gì, chỉ trầm mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới khàn khàn nói: “ Không khó chịu.”

Nhưng mà… không ai biết, cô đã trải qua mấy ngày này như thế nào.

Cô liều mạng làm việc chỉ vì không muốn để bản thân phải đối mặt với chuyện này. Vốn dĩ cho rằng, cô cuối cùng cũng có gia đình của mình, cô hết lần này đến lần khác trốn tránh lý do tồn tại của cuộc hôn này. Nhưng mà cuối cùng cũng không thể trốn tránh.

Cô cụp mắt cười cười, đến bàn trang điểm thu thập đồ, khàn giọng nói: “Chị không nên nghĩ nhiều như vậy.”

Không nên yêu Giang Thần Hy, không nên tin lời anh nói là thật.

Hoặc có lẽ, cái cô cần là sự tín nhiệm không điều kiện, điều này người bình thường đều không làm được. Bản thân cô cũng không thể, thì dựa vào đâu yêu cầu người khác làm được chứ?

“ Vậy… chị Tô Lê, chị sẽ chia tay với ông chủ sao?”

Tô Lê cụp mắt cười cười, nói: “ Không, kết hôn cũng được nửa năm rồi, chẳng lẽ nói kết hôn thì kết hôn, nói li hôn thì li hôn sao?”

“ Chị Tô Lê, chị… chị muốn làm gì?” Hoa Hoa hỏi.

Tô Lê trầm mặc không nói.

Hội sở Băng Độ, nơi ăn chơi cao cấp của Yến thành, không phải cứ có tiền là sẽ vào được.

Giang Thần Hy một mình ngồi trên kệ bên cạnh hồ, trên tay cầm một ly rượu đỏ, mặt không cảm xúc nhìn mặt hồ.

Chỉ có ánh đèn ven bên cạnh hồ, không khí không được tốt cho lắm.

Tôn Hàm lững thững đi đến, nhìn Giang Thần Hy, thở dài một cái, trực tiếp đi đến, cười nói: “ Sao lại rảnh rỗi gọi em đến đây uống rượu vậy?”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản nói: “ Không tìm thấy nguời.”

“ Lục Cảnh Niên ấy.” Tôn Hàm cười cười nói

“ Ầm ĩ”. Giang Thần Hy uống hết rượu trong cốc.

Tôn Hàm nhìn anh, cầm chai rượu lên lắc lắc, sau đó cười nói: “ Chai rượu ngon như vậy, lại bị anh coi như là nước lọc uống à?”

Giang Thần Hy không nói gì.

Tôn Hàm ngồi trước mặt anh, búng tay một cái ra hiệu người phục vụ đến, nói: “ Mang hai thùng bia đến đây.”

Người phục vụ cung kính mang đến hai thùng bia đã được mở nắp xong đến.

Tôn Hàm cười cười nói: “ Uống đi, mượn rượu tiêu sầu thì phải dung cả chai rượu, uống cả chai, quá đã. Uống nhiều rượu ngon như vậy, anh không tiếc nhưng em nhìn mà tiếc. Loại rượu này, cả thế giới không có mấy chai, em còn chưa được uống ngụm nào, mà anh đã uống hết rồi.”

Giang Thần Hy vẫn không nói gì, giơ tay lấy một chai bia, đưa lên miệng uống, anh uống hai ngụm.

Tôn Hàm nhìn anh, thở dài nói: “ Em đều nghe Lục Cảnh Niên nói rồi. Chuyện này là sao? Không phải đang tốt đẹp sao, sao lại cãi nhau đến nỗi phải li hôn? Anh hai à, có chuyện gì không thể nói được sao?”

Giang Thần Hy uống một ngụm bia, bình thản nói: “ Là anh tự mình đa tình, cô ấy không có ký tên, anh vốn cho rằng trong lòng cô ấy có anh, nhưng hoá ra là anh nghĩ nhiều rồi.”

Tôn Hàm cũng cầm một chai lên uống một ngụm, nói: “ Giang thiếu, anh cảm thấy, anh dựa vào đâu mà bắt cô ấy ở chỗ cũ đợi anh? li hôn không phải là anh đưa ra sao? Anh đã quyết định rồi, những người hiểu anh đều biết, một khi anh đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, không phải sao? Càng không nói đến một chuyện lớn như li hôn? Nếu như thành người khác, sẽ khóc sẽ náo loạn, hy vọng không li hôn, nhưng Tô Lê sẽ không. Hay là vốn dĩ anh muốn nhìn thấy cô ấy như vậy? Giang thiếu, cô ấy vĩnh viễn sẽ không làm chuyện đó.”

Ngừng một chút, cô lại tiếp tục nói: “ Thực ra…li hôn cũng tốt. Mặc dù em không hy vọng hai người chia tay, nhưng mà giống như em nói ngay từ đầu, hai người một thì cứng như đá, một lại lạnh như băng ngàn năm không đổi, hai người không ai có thể làm tan chảy đối phương. Trừ khi một trong hai bị đối phương dung trái tim làm tan chảy, nếu không cả hai đều sẽ bị nghiền thành cát, không phải sao?”

Giang Thần Hy cau mày, không nói.

Tôn Hàm lại uống một ngụm bia, thở dài một cái, nói: “ Giang thiếu, em nói thật, khi Lục Cảnh Niên nói với em những tấm ảnh mà mấy hôm trước trên weibo chỉ do mình cô ấy tạo ra, em thực sự rất kinh ngạc, cũng rất bội phục cô ấy. Bởi vì không có người con gái nào có thể làm được, giấu hết nước mắt nuốt ngược vào, bày ra bộ dạng như không có gì cười hạnh phúc cho thiên hạ xem.”

Giang Thần Hy vừa uống vừa cười khẽ, anh cười tự giễu: “ Cô ấy là một người phụ nữ sắt đá, chưa bao giờ rơi nước mắt.”

Tôn Hàm nói: “ Vậy sao, nhưng mà từ đạo nghĩa mà nói, em cảm thấy… cô ấy không có lỗi với anh, ít nhất sau khi anh đưa ra đề nghị li hôn, cô ấy vẫn cố gắng cứu vớt hình tượng của anh, em nghĩ trong lòng anh cũng hiểu điểm này đúng không? Hoặc cũng có thể như anh nói, cô ấy vốn dĩ không yêu anh, chỉ là cô ấy coi anh là ô bảo vệ mà thôi, nếu đã như vậy, chia tay cũng không có gì không tốt.”

“ Đạo nghĩa?”nhưng trái tim này, lại bị người ra hung hăng rạch một nhát, đau đớn vô cùng, mà đối mặt với những điều kiện mà Tô Lê đưa ra, anh lại không có lý do mà cảm thấy vô cùng giận giữ: “ Chỉ là đạo nghĩa sao? Thời gian trong quá khứ của bọn họ cũng không phải chỉ là đạo nghĩa?”

“ Cái này… ngại quá, em không phải Tô Lê, em cũng không biết. Có thể cô ấy đối với anh tình thâm, hoặc cũng có thể là đạo nghĩa.”

Tôn Hàm nhìn anh, bình thản nói.

Giang Thần Hy cau mày nói: “ Cô ấy nói muốn viết lại thoả thuận li hôn một lần, cô ấy cảm thấy…. thoả thuận li hôn đó không công bằng.”

Tôn Hàm nhìn anh, hơi kinh ngạc,: “ Cô ấy nói muốn tính toán với anh cái này?”

Giang Thần Hy uống một ngụm bia ừm một tiếng, nhưng cũng không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn mặt hồ, như đang suy nghĩ gì đó….

Tô Lê và Thiệu Phương, còn có Hoa Hoa cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì trước đó Thiệu Phương bận chuyện khác, cũng không biết cô ấy thế nào rồi, hơn nữa biết Tô Lê và Giang Thần Hy li thân, muốn nói cái gì những cũng không tiện nói nhiều.

Giang Thần Hy có dặn cô, chuyện li hôn không thông báo cho công ty, đặc biệt là thời gian này.

Tô Lê cũng không có ý kiến gì với chuyện này.

Ăn cơm xong, Tô Lê đứng ở lễ tân đợi thanh toán, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã ở đại sảnh.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một đám người hình như uống rượu mà gây gổ cãi nhau.

Tô Lê vốn dĩ không có hứng thú với những chuyện này, liếc nhìn một cái cũng không đặc biệt chú ý đám người đó là ai.

Thanh toán xong, Tô Lê cất thẻ vào túi định quay lại phòng thì có người gọi cô lại, quay đầu lại nhìn, không ngờ là Tiểu Á.

Cô ấy chạy đến, kéo cô lại, vôi vàng nói: “ Chị Tô Lê, gặp được chị ở đây thì tốt quá.”

Vừa nói liền quay đầu nhìn về phía đám người hỗn loạn, nói: “ Chị Tô Lê, anh Trần nghe lời chị nhất, chị giúp bọn em đi nói một chút. Anh Trần định giải tán đội xe, anh ấy muốn ra khỏi đội xe, không quản bọn em nữa. Hơn nữa không biết tại sao, mấy người đều uống nhiều rồi đánh nhau. Chị bảo nên làm thế nào.”

Tô Lê thấy Tiểu Á như sắp khóc đến nơi, lại thuận thế nhìn về đám người đang gây gổ, có người vô cùng kích động, hai đám người mỗi người một câu cãi vã ầm ĩ.

Nếu như là ngày trước, cô nhất định đi tìm Trần Miễn hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì. Nhưng lần này, cô đẩy tay Tiểu Á ra, lạnh lùng nói: “ Cái gì nên nói, không nên nói, chị đã nói quá nhiều với anh Trần của các em, bây giờ không còn gì để nói nữa rồi.”

Đau lòng đến tan nát, thất vọng cực điểm, bây giờ chỉ còn lại như vậy.

“ Chị Tô Lê, chị không thể không quản anh Trần, bây giờ anh ấy như biến thành một người khác vậy. Chị Tô Lê, nếu như chị không quan tâm anh ấy nữa, vậy anh ấy…” Tiểu Á gấp đến độ muốn khóc.

Tô Lê nhìn dáng người đang đứng hút thuốc ở không xa, bình thản nói: “ Hoa Hoa.”

“ Vâng, chị Tô Lê.”

“ Đưa điện thoại của em cho chị.”

“ Ồ, vâng.” Hoa Hoa xoay người lấy điện thoại từ túi xách của mình ra, gọi số điện thoại cảnh sát: “ Alo, tôi muốn báo cảnh sát, chỗ này có rất nhiều người đang đánh nhau… đúng,…. Địa chỉ của tôi là…”

Tô Lê quay đầu nhìn Hoa Hoa một cái, Hoa Hoa vội vàng nói: “ Hải sản ngũ dương, số 20 đường Long Đức.”

Tô Lê nói lại một lần nữa vào điện thoại, sau đó đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không nhìn đến đám người đó.

“ Chị Tô Lê! chị Tô Lê!” Tiểu Á lại kêu lên hai tiếng, Tô Lê cũng không quan tâm đến cô nữa.

Trần Miễn cũng nghe thấy tiếng hét của Tiểu Á, quay người nhìn về hướng Tô Lê, mở mắt nhìn cô lên xe, anh đứng đó không biết làm gì.

Lên xe của Hoa Hoa, Hoa Hoa hỏi: “Chị Tô Lê, cô gái vừa nãy hình như rất hy vọng chị đi khuyên ngăn đó.”

Tô Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài, trầm mặc một lát sau mới nói: “ Vì Trần Miễn, chị đã đạp đổ cả cuộc hôn nhân của mình. Chị cũng chỉ có thể làm cho cậu ấy vậy thôi, những cái khác chỉ còn mỗi cái mạng chị. Cậu ấy không nghe, chị cũng hết cách.”

Hoa Hoa thở dài: “ Chị Tô Lê, có lúc chị làm em cảm thấy rất vô tình, nhưng có lúc chị lại rất trọng tình trọng nghĩa, em không hiểu nổi chị.”

Tô Lê cụp mắt cười nói: “ Trọng tình trọng nghĩa đều là giả hết, chị chỉ làm đến mức không thẹn với lòng thôi. Cái gì nên làm chị nhất định sẽ cố gắng làm, thiếu nợ người khác chị nhất định sẽ trả lại, cho dù không rõ ràng chị cũng sẽ trả lại. Những cái khác, nếu như bọn họ vẫn cảm thấy không đủ, thì bọn họ cảm thấy chị có cái gì có thể bồi thường, thì để bọn họ lấy đi.”

“ Chị Tô Lê.”

Tô Lê hít sâu một hơi, nói: “ Đi văn phòng luật sư, hôm nay không phải là hẹn luật sư Vương nói chuyện chi tiết thoả thuận li hôn sao?”

Hoa Hoa nói: “ Em không hiểu, tại sao chị còn muốn nói cái này? Em cảm thấy tổng giám đốc cũng đưa cho chị không ít mà?”

Hoa Hoa nói chuyện rất thẳng thắn, chưa bao giờ vòng vo tam quốc, nhưng mà Tô Lê thích.

Tô Lê trầm mặc không nói.

Hoa Hoa quay đầu nhìn cô, nói: “ Chẳng lẽ, chị Tô Lê….chị không muốn li hôn sao? Chị cố tình đúng không?”

Tô Lê chỉ cười bình thản, nói: “ Chị chỉ là không muốn để bản thân bị thiệt thòi.”

Hoa Hoa nhìn cô, có chút không hiểu.

Xe đỗ ở trong bãi đỗ xe bên ngoài văn phòng luật sư.

Bên ngoài trời đang mưa, Hoa Hoa xuống xe, sau đó bung dù che cho Tô Lê, vừa khéo nhìn thấy Lục Tử Thần đang lái xe về phía cô, đỗ ngay bên cạnh cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK