Hoa Hoa nghĩ ngợi một chút mới nói: “Nhắc đến chuyện này mới thấy kỳ lạ. Em có một chị khoá trên làm tin tức cũng đến tìm em hỏi thăm, hỏi có phải nội bộ tập đoàn Giang thị đang cải tổ lại đúng không? Có ứng cử viên nào không.”
Tô Lê hỏi: “Chẳng lẽ tập đoàn Giang thị không công bố bất kỳ tin tức nào về việc Giang thiếu bị thương?”
Hoa Hoa gật đầu: “ Đúng vậy, bất luận thế nào, ông chủ cũng là ông chủ lớn của một tập đoàn lớn như tập đoàn Giang thị, anh ấy có chuyện gì có phải đểu nên công khai không, nhưng mà không có gì hết. Cho neen em mới nói tin tức bên ngoài nói cái gì cũng có. Có cái nói ông chủ sắp không xong rồi cơ. Hơn nữa em cảm thấy, nếu không phải hôm qua ở sân bay chụp được tin tức chuyển viện, chỉ e hai hôm nữa sẽ có tin ông chủ đã qua đời.”
Tô Lê hơi chau mày, gật đầu, nói: “ Được, chị biết rồi.”
Hoa Hoa nhìn Tô Lê,nhỏ giọng nói: “ Chị Tô Lê, có phải Giang thành xảy ra chuyện gì không?”
Tô Lê ừm một tiếng, gật đầu, nói: “ Tập đoàn Giang thị suýt chút nữa bị người khác thâu tóm.”
“ Rất nguy hiểm sao?”
Tô Lê gật đầu, nói: “ Nhưng mà may là Giang thiếu không sao?”
Cô cười mà trong lòng tâm sự nặng nề…
Ngày thứ hai, Tô Lê ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy tinh thần liền hoàn toàn khôi phục.
Cô tắm rửa rồi xuống lầu, lai nhìn thấy Trần Miễn đang cầm đồ chơi chơi với Tiểu gạo nếp.
“ Trần Miễn, sao cậu lại đến đây?” Tô Lê đi đến, Tiểu gạo nếp ấm ức lao đến Tô Lê, cau mày hức hức.
Tô Lê đi đến nhìn con thỏ đồ chơi trong tay Trần Miễn, nói: “ Mình nói này anh Trần, cậu giành đồ chơi với một đứa trẻ sao?”
Trần Miễn cười nói: “ Cậu mà không đến, mình chơi với bé rất vui này.”
Tô Lê cười cười, cô biết Tiểu gạo nếp cố ý lộ ra bộ dạng muốn khóc, chính là muốn Tô Lê giúp giành đồ chơi lại, đương nhiên chiêu này có ích với Giang Thần Hy nhưng với cô thì phải xem tâm trạng.
Cô ngồi xuống ôm bé lên, nói với Trần Miễn: “ Cậu ăn sáng chưa?”
Trần Miễn lắc đầu: “ Gần đây công ty rất bận, mình từ công ty đi thẳng đến đây muốn xem cậu thế nào?”
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Vẫn tốt, thức mấy đêm, hôm qua trở về ngủ đến bây giờ.”
Thím Trương chuẩn bị bữa sáng, gọi một tiếng, Tô Lê để Tiểu gạo nếp vào cũi bé, sau đó nói: “ Nếu đã chưa ăn thì cùng ăn đi?”
Trần Miễn gật đầu, đứng lên đi cùng Tô Lê.
Đã lâu rồi không cùng ăn sáng, hôm nay môi trường đã thay đổi, con người đã thay đổi, cho nên cả quá trình chỉ có tiếng chương trình tin tức vang lên từ ti vi trong phòng khách.
Tin tức nhắc đến chuyện của tập đoàn Giang thị, Tô Lê căn bản không quan tâm đến tình hình tin tức bên ngoài, cô cũng chưa xem qua hình ảnh hiện trường khi xảy ra chuyện hôm đó.
Cho nên khi tin tức chiếu lai, mặc dù chỉ là hình ảnh một đoạn ngắn tình trạng hoảng loạn, nhưng vẫn làm Tô Lê không nhịn được cảm thấy lạnh người.
Trần Miễn nhìn Tô Lê, nói: “ Chuyện này mấy hôm nay đều được đưa tin, rất nhiều trang mạng đều có hình ảnh hiện trường lúc đó.”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Trần Miễn, cậu đánh giá thế nào vụ nổ này.”
Trần Miễn nhìn cô xong mới cười khẽ: “Gần đây tin tức không phải đưa ra rất nhiều quan điểm và đánh giá sao? Mình nghĩ đại khái cũng vậy.”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi, bình thản nói: “ Trần Miễn, nếu hôm đó Giang Thần Hy thực sự có chuyện, có phải cậu rất vui không?”
Trần Miễn nhìn cô, sau đó không nhịn được cười khẽ: “ Nói thực sao?”
Tô Lê nhìn anh, gật đầu.
Trần Miễn lại uống một ngụm cháo, hít sâu một hơi, nói: “ Có.”
Tô Lê cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, hít sâu một hơi, hơn nữa cũng không chất vất anh, mà hình như chỉ muốn biết kết quả đó mà thôi.
Tô Lê cụp mắt xuống bình thản nói: “Lòng người bạc bẽo, thế sự vô tình. Hôm đó, khi mình chạy đến bệnh viện Giang thành, mấy cổ đông của công ty, Trần Như Nguyệt, còn có A Trung bên người Giang lão gia cũng đều ở đó. Nhưng bọn họ đứng bên ngoài phòng cấp cứu, không ai quan tâm đến tình trạng bên trong, mà chỉ thảo luận Giang Thần Hy chết rồi ai sẽ tiếp quản công ty.”
Trần Miễn nhìn cô, cười lạnh nói: “ Nhưng mà đây không phải sự thực sao? Cậu ở bên cạnh Giang Thần Hy chẳng lẽ vẫn chưa nhìn thấu những chuyện như vậy sao?”
Tô Lê lắc đầu: “ Không có, ngày trước mình chỉ qua một số việc mà nghe nói qua thôi,nhưng chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc như ngày hôm đó. Cảm thấy vừa bi vừa hài. Trước lợi ích, chằng lẽ không có một chút tình người nào sao? Cậu không cảm thấy như vậy không bằng cầm thú sao?”
“ Nhân tính?” Trần Miễn nhìn cô như vậy rất đau lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài, cuối cùng chỉ cười khẽ: “ Tô Lê, không phải cậu luôn nhìn sự việc một cách rõ ràng sao? Tại sao bây giờ lại khúc mắc nhân tính gì đó chứ?”
Tô Lê đầu tiên hơi sững người, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt xuống cười khẽ, nói: “ Đúng vậy, cậu nói đúng, nhưng mà lúc bản thân thực sự trải nghiệm lòng người bạc bẽo mới cảm thấy bất bình thay cho anh ấy.”
“ Bất bình?” Trần Miễn nhìn cô nói: “ Tô Lê, cậu cảm thấy đám lòng lang dạ sói đó sẽ quan tâm ai là người một nhà sao, điều bọn họ quan tâm là chỉ cần cho bọn họ ăn no, bọn họ sẽ không cắn cậu.” Dứt lời, anh liền nhìn Tô Lê, nói: “ Lại nói đến, nếu hôm nay là mình, cậu hỏi anh ta có vui mừng khi mình có chuyện không, mình nghĩ anh ta nhất định nói là có.”
Tô Lê gật đầu, hít sâu một hơi, nói: “ Cậu nói đúng, chỉ là mình đột nhiên thấy thật khó xử.” cô hít sâu một hơi, cười cười nhìn anh, nói: “ Xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng không biết phải nói với ai.”
Trần Miễn nhìn cô, miễn cưỡng than nhẹ một tiếng, nói: “ Cậu không nên tìm mình nói, lập trường của mình và Giang Thần Hy không giống nhau, ngoài lợi ích, mình và anh ta không thể cùng một chỗ hoà bình.”
Tô Lê nhìn anh, cụp mắt lắc đầu, nói: “ Trần Miễn, cậu có biết cái chết của Diệp Minh làm mình hiểu ra một đạo lý, có lúc, con người ta thực sự nên trân trọng từng người xuất hiện trong cuộc đời mình, bởi vì cậu vĩnh viễn khong biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Hoặc có thể nói mỗi câu nói đều có thể là câu nói cuối cùng. Trước khi Diệp Minh chết có đến tìm mình, hôm đó chúng mình đã nói rất lâu, nếu như mình biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, có lẽ mình sẽ giữ anh ta lại ăn bữa cơm. Ít nhất còn có bữa cơm cuối cùng, nhưng mà không có. Mình vốn dĩ cho rằng đời này mình sẽ không thể tha thứ cho anh ta, nhưng cho đến khi anh ta chết mình mới hiểu, có rất nhiều chuyện khúc mắc là do bản thân làm khó bản thân mà thôi.”
Trần Miễn nhìn cô, trầm mặc không nói.
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Trần Miễn, rốt cuộc mình cũng hiểu năm đó tại sao cậu muốn mình đáp ứng phải sống cho tốt. Bất luận thế nào cũng phải sống. Bởi vì trải qua sống chết và tận mắt nhìn thấy cái chết là hai chuyện khác nhau, mình luôn biết mình có thể sống lại là không dễ dàng, nhưng hôm đó mình nhìn Diệp Minh trong phòng cấp mình, trên người đầy dây rợ, ống cắm đầy người, mình nhớ đến cậu. Mình nghĩ, năm đó bộ dạng mình lúc đó cũng như vậy đi, mình nghĩ lúc đó tâm trạng cậu như thế nào? Dù sao lúc đó mình cũng rất khó chịu, rất buồn cũng rất sợ hãi. Thậm chí chưa bao giờ cảm thấy bản thấn sống trên đời này lại nhỏ bé và bất lực như vậy. Tất cả những gì mình nhìn thấy đều là trên máy móc, bộ dạng trái tim đang đập, cuối cùng biến thành một đường thẳng, sinh mạng của con người liền chấm dứt. Lúc đó mình nghĩ còn có gì không thể bỏ xuống được, dù sao có thể sống cũng rất không dễ dàng rồi.”
Trần Miễn nhìn cô, trầm mặc không nói, hít sâu một hơi: “Có khi rất nhiều chuyện bản thân không thể lường trước được, có lúc là do con người, có lúc là do ý trời.”
Tô Lê nhìn anh, trầm mặc…
Buổi trưa, Tô Lê và thím Trương cùng đi bệnh viện, thím Trương biết A Hào bị nổ trọng thương, vẫn luôn rất lo lắng.
Tô Lê đẩy xe em bé đi bệnh viện, Tiểu gạo nếp rất lâu không thấy cha rồi, cốt nhục tình thâm, thím Trương nói mấy hôm nay Tiểu gạo nếp ngoan vô cùng, cô bé hình như cũng lo lắng cho cha mình.
Thực ra Tô Lê luôn cảm thấy, Tiểu gạo nếp trong lòng hiểu rõ, cô bé biết ai là người tốt, ai sẽ hại cô, cô bé cũng biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ là không nói được mà thôi.
Tô Lê đẩy xe Tiểu gạo nếp vào phòng bệnh, Giang Thần Hy đang nói chuyện với Lục Cảnh Niên.
Tiểu gạo nếp vừa vào liền giơ tay múa chân biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình,
Lục Cảnh Niên nhìn thấy Tiểu gạo nếp liền vui vẻ chạy đến ôm, kết quả cô bé vừa nhìn thấy anh liền cau mày khóc thét lên, làm cho Lục Cảnh Niên cực kỳ bối rối, anh ngượng ngùng thu tay về, cắn răng nói: “ Con nhóc này, chú rốt cuộc đắc tội cháu chỗ nào? Chú tốt xấu gì cũng là một người cao to đẹp trai đầy gái theo đấy được không?”
Tô Lê cười cười ôm Tiểu gạo nếp từ dưới xe lên, cô bé vừa nhìn thấy Giang Thần Hy liền lập tức hướng người về phía anh, chiếc miệng nhỏ dường như còn cố gắng kêu ba ba. Mặc dù bác sĩ nói bây giờ bé có thể nói một, hai chữ, nhưng đừng vội mừng, cách lúc biết nói hoàn chỉnh còn xa lắm.
Giang Thần Hy nhìn Tiểu gạo nếp, vốn còn đang đau đầu nói chuyện với Lục Cảnh Niên nhưng lập tức liền trở lên dịu dàng.
Anh giơ tay ôm con, cô bé nằm ngoan ngoãn trong lòng anh, đôi mắt to tròn nhìn Giang Thần Hy, cười với anh.
Giang Thần Hy hỏi: “ Sao lại mang con đến đây?”
“ Đến chơi cùng với anh mà, có con bé anh sẽ rất vui mừng đúng không?” Tô Lê lấy cơm ra, nói: “ Thím Trương nói A Hào thương nặng nên đi thăm cậu ấy rồi. Em không yên tâm để con cho người khác trông nên mang đến đây cùng.”
Lục Cảnh Niên cầm bát cơm lên vừa ăn vừa nói: “ Thím Trương coi A Hào là con, lần này cậu ấy xảy ra chuyện, nhất định không ở yên trong nhà được.”