Cô đi thẳng tới sảnh đón. Cô rất nhanh đã nhìn thấy Giang Thần Hy đang bị phóng viên bao quanh.
Tô Lê nhìn đằng sau rồi tìm chỗ ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra, trầm mặc một lúc.
Thì ra là tin nhắn Trần Miễn gửi tới: “Tô Lê, anh biết em là muốn cố ý rời xa anh, thực ra em không cần phải như vậy, tâm sự của em anh còn không hiểu sao? Em là người như thế nào, người khác không hiểu, lẽ nào anh cũng không hiểu sao? Có điều em yên tâm, bất luận là chuyện gì, anh nhất định sẽ đi thực hiện.”
Mũi Tô Lê trở nên cay cay, cô mím môi, sau đó đóng tin nhắn của anh lại, soạn tin nhắn gửi cho Giang Thần Hy.
Từ sảnh đón người thân tới đây ước chừng chỉ khoảng 300 mét, nhưng anh bị phóng viên vây chặt tới mức không thể ra nổi.
Tô Lê híp mắt nhìn điện thoại, xem những tin tức mới trên weibo.
Có lúc thực sự không thể không ngưỡng mộ Thiệu Phương, cô thật sự xứng đáng giành được danh hiệu quý giá đó.
Chỉ cần trải qua sự hướng dẫn âm thầm của cô, một nữ minh tinh vô danh trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Fan hâm mộ trên weibo của Cao Mĩ cũng tăng từ mấy nghìn người lên thành 20000 người.
Mà mấy ngày hôm nay, tất cả những người dùng weibo đều đang tìm kiếm thông tin liên quan đến Cao Mĩ.
Tô Lê hít thở sâu một hơi, nhưng cô vẫn lướt xem từng tin từng tin một…
Cúi đầu xem điện thoại khiến cô hoàn toàn không để ý tới có người đang đi tới trước mặt mình.
Cuối cùng cô vẫn nhận ra được điều gì đó, cô hướng mắt nhìn người đán ông trước mặt.
Một bộ âu phục tối màu lịch sự, một sự thâm trầm khó đoán. Anh lạnh nhạt híp mắt nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp mà em đã quên mất chồng em rồi sao?”
Tô Lê không nhịn được cười nhẹ một tiếng, chớp chớp mi nói: “Anh không nói tiếng nào đã đi công tác, anh còn biết là mình còn có vợ sao?”
Giang Thần Hy cũng không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, tiến sát lại gần không chút kiêng dè hôn lên đôi môi của cô…
Đương nhiên, đang ở giữa đại sảnh của sân bay lại có thêm phóng viên nên anh cũng không thể làm chuyện gì quá đáng, sau đó Giang Thần Hy buông cô ra, liếm nhẹ đôi môi của mình, cười nói: “Mùi vị của loại kẹo này dường như cũng không tệ.”
Lúc anh hôn cô, đã trực tiếp cuốn đi viên kẹo mà cô đang ngậm trong miệng vào trong miệng mình.
Sau đó Tô Lê cười rồi lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo sữa đưa cho anh: “Em còn có rất nhiều, anh có muốn ăn thêm một cái không?”
Giang Thần Hy cười thành tiếng: “Ăn viên kẹo ở trong miệng em là được rồi.”
Tô Lê híp mắt cười.
Giang Thần Hy ngồi bên cạnh cô, bởi vì phóng viên quá nhiều nê trước hết phải lái xe qua đây, vì vậy nên hơi lỡ thời gian một chút.
Tô Lê cảm thấy rất mệt, thực ra ban đầu cô cũng không cảm thấy nghiêm trọng lắm, nhưng rõ ràng là vừa phẫu thuật xong mà chỉ nằm viện có hai ngày, quả thực có chút miễn cưỡng.
Cơ thể cô hơi tựa vào người của Giang Thần Hy, dường như làm như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Giang Thần Hy cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mang theo sự chiều chuộng cười nói: “Lanh sao? Em không thoải mái hả? Sắc mặt không được tốt cho lắm.”
Tô Lê co người vào trong áo khoác của anh, nói thật là rất ấm áp.
Nhưng cô vẫn cố chấp như vậy, tuyệt đối sẽ không vì chút ít hơi ấm mà biến mình thành một con gấu bắc cực.
Cô nhìn anh, híp mắt cười, lạnh nhạt nói: “Em trang điểm rồi mà anh vẫn còn nhận ra sao? Đúng là không có chuyện gì qua được mắt anh.”
Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng lạnh nhạt nói: “Đây cũng là điều mà một người chồng nên làm.”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi nói: “Không sao, chỉ là tới tháng rồi, không được thoải mái.”
Không cần nói cũng biết, có nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thực ra cô hiểu rõ hơn ai hết, Giang Thần Hy hoàn toàn không thích cô, anh ta cũng chưa từng muốn có con, thậm chí cho dù là cô đùa nói mình đã có thai, anh cũng chỉ phản ứng lại một cách lạnh nhạt.
Nếu như đã như vậy, nói ra rồi cũng còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nói cho anh biết cô có thai rồi, nhưng giờ đã không còn nữa, sau đó cô sẽ nhận lại được phản ứng như nào đây.
Ít nhất cô cũng sẽ không đau lòng như những người vợ khác.
Thực ra cô rất sợ, sợ vào lúc này sẽ nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của của chồng mình.
Chỉ ra từ trước tới giờ cô vẫn luôn làm những chuyện mà bản thân cảm thấy nên làm…
Con đã không còn nữa, cô không vui cũng chẳng buồn, Trần Miễn nói, kể từ sau chuyện đó, cho dù cô gặp phải chuyện lớn tới cỡ nào, đau khổ tới cỡ nào, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cô không phải là người lòng dạ sắt đá, chỉ là nước mắt đã rơi cạn rồi, có những muốn khóc cũng không khóc nổi.
Thời gian dài khiến trái tim cô dường như đã trở nên tê dại đối với mọi điều bi thương vì vậy con tim cũng trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn…
“Bệnh rổi sao?” Giang Thần Hy hỏi.
Tô Lê nhìn anh cười nói: “Đúng vậy, không thoải mái chút nào, hiện giờ em rất muốn ngủ một giấc.”
Lúc này, A Hào đi tới, nói xe đã chuẩn bị xong rồi.
Sau đó Giang Thần Hy liền đứng dậy, lúc Tô Lê đứng dậy theo anh, ánh mắt bống tối sầm lại, tai cũng trở nên ù ù, chân cô không đứng vững được nữa, theo bản năng cô đưa tay ra ôm lấy Giang Thần Hy, sau đó toàn thân toát ra mồ hôi.
Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “Em sao vậy?”
Tô Lê hoảng hốt nhìn anh, cười đáp: “Giày cao gót hôm nay có vẻ như không vừa chân.”
Giang Thần Hy híp mắt nhìn đôi giày cao gót mà cô đang đi, cười nhẹ một tiếng nói: “Không vừa mà em còn đi?”
Tô Lê sà vào lòng anh nói: “Bởi vì nó đẹp.”
Lí do này rất đơn giản.
“Thì ra là vậy.” Giang Thần Hy nói xong, liền dùng một cánh tay ôm lấy cô đứng dậy, sau đó bước thẳng về phía cửa sân bay…
Trên đường, Tô Lê vẫn luôn dựa vào người Giang Thần Hy, cô nhắm mắt lại, nghe thấy Giang Thần Hy và A Hào hai người họ đang nói chuyện gì đó. Ánh nắng bên ngoài không tồi, chiếu lên cơ thể rất ấm áp, lại cộng thêm bầu không khí ấm nóng trong xe nên rất thoải mái.
Chỉ là cơ thể Tô Lê quá suy nhược rồi. Cô vẫn luôn cảm thấy rất lạnh…
Trở về căn hộ, Tô Lê quả thực không chống đỡ nổi nữa, không còn sức lực đối phó với Giang Thần Hy, lạnh nhạt nói: “Em đi ngủ một lát, xin lỗi, tối nay không thể ăn tối cùng anh được rồi.” Nói rồi cô bước thẳng lên tầng…
Có lẽ vì rất ít khi như vậy nên sự lạnh nhạt của cô khiến cho Giang Thần Hy có chút ngạc nhiên.
Dường như trong quá khứ, cô đều dốc hết sức đối phó với anh.
Đối phó? Đúng vậy chính là đối phó.
Giang Thần Hy đương nhiên không ngốc tới mức không cảm nhận được cô có đối phó với anh hay không.
“Dì Trương.” Giang Thần Hy thuận tay ném chiếc áo khoác lên sô pha, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: “Mấy ngày hôm nay, thiếu phu nhân có xảy ra chuyện gì không?”
Giang Thần Hy hỏi nên dì Trương cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Có, hai ngày trước thiếu phu nhân không về nhà, chiều hôm qua phu nhân mới về, nhưng sau khi trở về sắc mặt vẫn luôn rất tệ.”
“Bệnh rồi sao?” Giang Thần Hy ngồi xuống, sau đó tới ngồi trước bàn ăn.
Dì Trương xới cho anh một bát cơm rồi đưa qua nói: “Xem ra thì đúng là như vậy, tôi cũng hỏi rồi nhưng phu nhận không chịu nói.”
Giang Thần Hy lạnh nhạt ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì, từ từ ăn hết bát cơm.
Buổi tối, sau khi tắm xong rồi lên lầu, nhìn thấy Tô Lê đang ngủ say trên giường, Giang Thần Hy liền mất đi hứng thú, cộng thêm mấy ngày nay làm việc mệt mỏi, nên anh cũng ngủ rất nhanh…
Sáng ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy vì đói. Lúc cô tỉnh lại Giang Thần Hy vẫn đang ngủ. Cô xuống lầu, dì Trương đã bận rộn ở trong bếp rồi.
“Thiếu phu nhân? Sao hôm nay cô lại dạy sớm như vậy?”
Tô Lê nói: “Tôi đói rồi, có cháo không?”
“Có, đợi một lát, tôi nấu xong rồi.” dì Trương múc cho cô một bát cháo, cô không ngờ lại là cháo đậu đỏ.
Tô Lê híp mắt cười: “Giờ cô nên ăn một chút để bồi bổ cơ thể. “Cảm ơn dì Trương.” Cô nói.
Dì Trương nói: “Tôi thấy sắc mặt cô mấy ngày hôm nay không được tốt, thấy dáng vẻ cô hiện giờ, nếu như không phải vì tôi biết cô và thiếu gia mới kết hôn nên chưa có con tôi đã thật sự cho rằng cô sảy thai rồi.”
Tô Lê nghe xong nhìn chằm chằm cô.
Dì Trương lập tức ý thức được điều gì đó, cười nói: “Ây da, xem tôi vừa nói gì kìa, là tôi nói linh tinh đó, thiếu phu nhân, cô đừng để trong lòng.”
Tô Lê không tức giận, cô thực sự sảy thai rồi.
Dì Trương nói: “Là ngày kia tới rồi sao? Hai ngày nay thấy săc mặt của cô tệ như vậy, nên tôi đã nấu ít canh đậu đỏ, giúp bổ máu, cô ăn nhiều một chút.”
Tô Lê vô cùng cảm kích, ít nhất ngoài Trần Miễn ra đã không còn ai nấu cho cô ăn nưa rồi: “Cảm ơn.” Cô rất it khi nói điều này, lần này là cô thực sự cảm ơn dì Trương…
Nghĩ tới Trần Miễn, cô liền gọi điện thoại cho A Hào, bởi vì Trần Miễn mất đi hợp đồng, mà công ty đối phương cũng bắt đầu hạ giá đối với hợp đồng lần này, muốn giảm bớt chi phí kí hợp đồng.” Rõ ràng là sẽ gặp chút khó khăn. Tô Lê đi theo Trần Miễn đã mấy năm rồi, vì vậy trong nước dù có rất nhiều câu lạc bộ đua xe nhưng để vào được những câu lạc bộ này thì không dễ chút nào.
Giang Thần Hy xuống lầu, Tô Lê thu lại mọi tâm tư của mình, ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy, cười híp mắt nói: “Chào buổi sáng, tối qua anh ngủ ngon không?”
“Cũng không tồi.” Anh lạnh nhạt nói.
Tô Lê cần mẫn tự mình đi múc cho anh một bát cháo, nở nụ cười rồi đưa tới trước mặt anh, nói: “Cháo của anh đây.Bên ngoài trời rất lạnh, ăn xong một ít cháo sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Hôm nay ngoan như vậy, còn tự mình múc cháo cho tôi?” Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, híp mắt lại, lạnh nhạt nói.
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, cưới nói: “Em biết tối qua đã lạnh nhạt đối với Giang thiếu, nên hôm nay thỉnh tội với anh, Giang thiếu rộng lượng không so đo với tiểu nhân, được không?”
Giang Thần Hy ý vị thâm sâu nhìn cô, sau khí trầm mặc một lát liền không nhịn được bật cười thành tiếng, lạnh nhạt nói: “Nể tình em cơ thể không được khỏe, nên tha cho em đó, có điều…”